Hai người Tần Vân, Điền Ba cưỡi ngựa ly khai, cuối cùng tách ra ai về nhà nấy.
Mà khi bọn hắn vừa mới đi ngang qua Hoa Dương Hà, chiếc thuyền hoa kia rốt cuộc cũng chậm rãi cập bờ.
"Ngu Bạch huynh, cáo từ."
"Vương huynh, trời đã tối, trên đường cẩn thận."
Ngu Bạch đại tài tử cùng một vị hảo hữu khác chia tay.
Dung mạo Ngu Bạch có chút tuấn mỹ, phong lưu phóng khoáng, chỉ là mang theo một vẻ chán chường. Lúc hắn vừa muốn mang theo người hầu hộ vệ rời đi, nhưng trên thuyền hoa lại có một vị tú bà đi xuống, tú bà liền nói: "Ngu công tử."
"A, chuyện gì ?" Ngu Bạch đại tài tử lạnh nhạt nói.
Tú bà này liền cười làm lành nói: "Như Mộng các chủ nhà ta đã ngưỡng mộ Ngu công tử từ lâu, cũng một mực cực thích thi từ của công tử, không biết Ngu công tử có thể cùng các chủ gặp mặt."
"Ta đến Quảng Lăng, còn có chuyện quan trọng, thứ cho không thể đi gặp các chủ." Ngu Bạch đại tài tử lạnh nhạt nói.
"Các chủ nhà ta thật sự cực kỳ ngưỡng mộ Ngu công tử, Ngu công tử sao không gặp mặt, an ủi nối tương tư của Các chủ nhà ta?" Tú bà liền nói.
"Không cần." Ngu Bạch đại tài tử thấy đối phương còn lời muốn nói, trực tiếp quay người rời đi.
Tú bà ở phía sau nhìn xem, chỉ có thể đập chân một cái, bất đắc dĩ trở về thuyền hoa.
Ngu Bạch đại tài tử mang theo người hầu hộ vệ, thản nhiên mà đi.
"Chủ nhân, vị Như Mộng các chủ kia thật là có thủ đoạn, đã mấy lần muốn mời chủ nhân rồi. Ngay cả tú bà trên thuyền hoa mà chủ nhân mời hảo lên cũng là người của nàng, đều tới mời." Hộ vệ cười nói, "Vả lại đến nay bản thân nàng còn không hiện thân."
"Như Mộng các chủ." Ngu Bạch đại tài tử cười nói, "Vốn là một vị danh kỹ Kinh Thành, bất quá ở Kinh Thành nàng cũng không có danh khí gì! Nhưng chốn Kinh Thành, quan lớn quyền quý nhiều hơn, những năm này nàng ngược lại là tích góp từng tí bạc một, cũng có chút quan hệ với quan lớn. Sau khi có tuổi liền trở lại quê nhà Quảng Lăng quận, xây nên Như Mộng Các!
Tự mình làm Các chủ, nghe nói năm trước chọn hoa khôi, nàng vận dụng quan hệ đem hết toàn lực, cư nhiện đoạt được vị trí hoa khôi."
"Nếu là lúc nàng tuổi còn trẻ thì thôi, coi như danh chính thực tài. Nhưng nàng đã không còn trẻ tuổi, đã không bằng ngày xưa, người theo đuổi nàng cũng không nhiều rồi. Năm trước nàng đoạt được vị trí hoa khôi, rất nhiều người Quảng Lăng quận đều rất là bất bình, cảm thấy bất công!"
"Nàng muốn ta giúp nàng, nhưng ta vì sao phải giúp nàng ?" Ngu Bạch đại tài tử lập tức mỉm cười, "Nữ nhân a, phải xem lại bản thân, tuổi đã lớn, cũng đừng cùng mấy tiểu cô nương kia tranh giành."
"Chủ nhân, Như Mộng các chủ năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?" Hộ vệ hỏi.
"Tuy có Luyện Khí kéo dài thanh xuân, thế nhưng đã ba mươi lăm rồi." Ngu Bạch đại tài tử lắc đầu, "Đối với một danh kỹ mà nói, quá lớn."
"Lớn như vậy ?"
"So với ta còn lớn hơn mười mấy tuổi, cùng mẹ ta cũng không sai biệt lắm." Bên cạnh, một người hầu khác cũng kinh ngạc.
Ngu Bạch đại tài tử cười cười...
Một đường rảnh rỗi, thuyền hoa cập bờ ở một chỗ gần khách sạn, Ngu Bạch đại tài tử nhanh chóng mang theo người hầu hộ vệ đến khách sạn.
"Chủ nhân, chủ nhân." Ngoài cửa khách sạn, một người hầu đang đời liền chạy tới.
"Chuyện gì mà ngạc nhiên vậy." Ngu Bạch đại tài tử nói.
"Chủ nhân, ta thăm dò được tin tức người tu tiên." Người hầu kích động nói.
"Người tu tiên?" Ánh mắt Ngu Bạch đại tài tử sáng lên, "Nói mau nói mau, là người tu tiên nào, tên là gì, ở nơi nào ?"
"Từ Yến Phượng Lâu nghe được tin tức, là một người tu tiên tên Tần Vân." Người hầu liền nói, "Nghe nói chính là dân bản xứ Quảng Lăng quận, lúc hắn mười ba tuổi đã đạt đến Nhân Kiếm hợp nhất Luyện Khí tầng chín, sáu năm trước rời nhà du lịch thiên hạ, hôm nay trở về đã gõ mở Tiên Môn, là Thần Tiên trong chốn người phàm! Đêm nay vừa mới ở Yến Phượng Lâu, người tu tiên 'Tần Vân' này đem Quảng Lăng Quận Lưu gia Lưu Kỳ công tử trực tiếp ném ra lầu, ngã vỡ mặt chảy đầy máu!
Người tu tiên này còn nói 'Trần Sương cô nương là muội muội của ta, đắc tội Trần Sương cô nương, chính là đắc tội Tần Vân ta' ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!