Edit: Ry
Tống Gia Trúc ở phòng bếp hơi lâu, Lâm Chức không đi kiểm tra, cũng không giục.
Phá vỡ khoảng cách giữa một người và thế giới không chỉ cần có thủ đoạn cứng rắn, còn phải dịu dàng, mà quan trọng nhất là cho họ thời gian.
Hành trình mang tên nhiệm vụ cứu rỗi này không phải vở kịch một vai, y có lòng dệt lưới, không phải là thương hại cũng không phải lừa gạt.
Tiếng bước chân vang lên đằng sau, Tống Gia Trúc bưng cháo tới bàn ăn.
Bởi vì không gian có hạn nên diện tích phòng ăn cũng nhỏ, bàn ăn chỉ có một khúc, một mặt dựa vào tường, một mặt sát tủ lạnh, chỉ vừa cho hai người ngồi.
Tống Gia Trúc ngửi thấy mùi gia vị cay, bắt nguồn từ bát bún thập cẩm Lâm Chức đang ăn.
Mùi hương có hơi gắt, với người không ăn cay như cậu thì lại càng thêm kích thích.
Tống Gia Trúc không khỏi cau mày trước đống sa tế đỏ chói trong bát bún.
Lâm Chức cố tình thêm ớt thêm sa tế, nguyên chủ có thể ăn những thứ này, bản thân y lại không phải người thích ăn cay, chỉ là muốn để lại vết tích rực rỡ trong sinh mệnh của Tống Gia Trúc.
Lâm Chức nhìn Tống Gia Trúc dùng thìa chậm rãi húp cháo, không nhịn được hỏi: Cậu ăn không à?
Tống Gia Trúc dùng ngôn ngữ tay đáp: Có cho thêm đường.
Rèm cửa trong phòng khách đã được kéo ra, tuy vẫn đang là buổi chiều nhưng trời mưa gió nên gần như không có ánh sáng, khiến không gian trở nên xám trắng âm u.
Tống Gia Trúc rủ mắt, tiếp tục lẳng lặng ăn cơm.
Thiếu niên bị câm không thể mở miệng nói chuyện, tạo cảm giác như dây leo chết héo trong ngày đầy mây. Nhánh cây lạnh lẽo ảm đạm rủ xuống, ốm yếu vô cùng, ngăn cách khỏi thế giới.
Nhưng đối diện lại là hơi nóng lượn lờ, là mùi đồ ăn kích thích không thể bỏ qua, là màu ớt đỏ chói đến mức đau mắt, là tiếng cười của người ngồi đó cầm di động lướt mạng, phá vỡ tĩnh lặng của căn phòng, cũng nhuộm màu cho thế giới xám trắng.
Bồn sen đá được chăm sóc cẩn thận bày trên bàn ngoài phòng khách, xanh rờn dạt dào, viền lá đỏ kiều diễm vô cùng.
Tống Gia Trúc vốn định hỏi sao Lâm Chức lại tới nhà mình, rồi cảm thấy đáp án thật ra cũng không quan trọng.
Cậu ăn được một nửa, bỗng thấy Lâm Chức bên cạnh đang nhìn điện thoại thay đổi sắc mặt, có phần cuống quít đổi chỗ đồ ăn của họ.
Tống Gia Trúc hoang mang nhìn bát bún tê cay, thứ mùi gần như khiến xoang mũi tắc nghẹt của cậu khôi phục chức năng, sâu kín nhìn sang Lâm Chức.
Lâm Chức lại không quan tâm, nở nụ cười với điện thoại.
"Mẹ ạ, con không ở nhà, đang ở nhà bạn ạ."
Lâm Chức đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với mẹ, cực nhanh xoay máy quay sang chứng minh lời mình nói.
"Bên ngoài đang mưa ạ nên bọn con ăn muộn một chút."
Tống Gia Trúc không nghe được đầu kia nói gì, chỉ có thể căn cứ vào giọng Lâm Chức suy đoán nội dung cuộc đối thoại, cũng đoán được nguyên nhân Lâm Chức đổi đồ ăn của họ.
Thức ăn quá cay nên Tống Gia Trúc không muốn nếm thử, huống hồ cái này là của Lâm Chức.
Tống Gia Trúc kiên nhẫn ngồi đó, ánh mắt quẩn quanh trên mặt bàn không mục đích, đợi Lâm Chức cúp máy rồi ăn tiếp.
"Không phải cháo hoa, cái này là cháo bỏ thêm đường ạ, ngọt lắm."
Lâm Chức dùng thìa múc một muỗng, nghiêm trang cho mẹ ở đầu kia xem.
Cuộc gọi video này của mẹ nguyên chủ tới quá bất ngờ, không nằm trong kế hoạch của Lâm Chức, nhưng chuyện Tống Gia Trúc ốm cũng đâu nằm trong dự đoán của y, tùy cơ ứng biến thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!