Edit: Ry
Giờ phút này, dù là Nhu Nhu đang ngồi trong vườn cũng cảm nhận được sự mất mát mà Minh Dao thể hiện.
Anh lập tức chỉnh đốn lại bản thân, đôi mắt nhìn Lâm Chức, hứa hẹn mà nói:
"Anh sẽ cố gắng để em đồng ý."
Nếu như phải dùng ngôn ngữ cố chấp hơn biểu đạt, thì đó chính là
"Anh nhất định sẽ khiến em chịu gả cho anh".
Lâm Chức cười không đáp, đặt cái hộp nhỏ trong tay xuống trước mặt Minh Dao.
Nó thuộc về em.
Lần này ngôn từ của Minh Dao lại không uyển chuyển như lúc hứa hẹn vừa rồi, thái độ tương đối cứng rắn nắm tay Lâm Chức lại, để y cầm chắc chiếc hộp chứa dây chuyền đá quý.
Để tránh cho Lâm Chức nói lời từ chối, Minh Dao lảng sang chuyện khác: Đến giờ ăn tối rồi.
Trong mắt Lâm Chức mang theo ý cười không rõ nghĩa, y cũng không mở chiếc hộp ra mà cất nó vào túi.
Về sau Minh Tri Tề cũng không xuất hiện lại, dường như ông tới đây một chuyến chỉ là để đưa quà.
Nhưng vì sự xuất hiện của ông, Lâm Chức cảm nhận được rào cản mơ hồ không rõ luôn nằm dưới đáy lòng Minh Dao đã biến mất.
Giờ Minh Dao có thể tự nhiên nói với y chuyện quá khứ, kể cho y nghe về ngày xưa, về ba mẹ mình.
"Trước kia anh biết bọn họ rất ân ái, vì thỉnh thoảng họ còn vứt anh cho ông bà để đi tận hưởng thế giới hai người, mấy ngày như kỉ niệm kết hôn gì đó. Mà những chuyện này thì ba anh tích cực hơn, trước khi tai nạn xảy ra, ông luôn đối xử với anh rất tốt, là một người cha tiêu chuẩn."
"Ông ấy nhớ rõ đồ ăn anh thích và không thích, sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà cho anh, giải đáp nghi vấn cho anh, nói với anh rất nhiều chuyện phải giữ thái độ khiêm nhường, phải biết gìn giữ và tôn trọng người khác.
Ông ấy là một người được nuôi dạy rất nghiêm khắc, đến cả khi sụp đổ nhất điên cuồng nhất, ông cũng không chửi bới, chỉ dùng thái độ lạnh lùng nhất và lời lẽ đả kích để đưa phán quyết.Anh không hận ông ấy, ngoài chuyện áy náy ra thì anh cảm thấy ông ấy thật sự rất đáng thương.Hôm đó là do trời mưa to nên hai xe bị cản tầm nhìn, va vào nhau, chủ xe kia tử vong tại chỗ. Ông ấy không có bất cứ đối tượng nào để phát tiết ngoài anh, dù anh biết cách phát tiết này cũng không đúng.Đêm trước lần đầu tiên ông ấy biến mất, ba ở dưới nhà nấu cho anh một bữa cơm, nói với anh ông muốn đi xa. Về sau anh mới biết ông ấy đến Tây Tạng vào Thần Sơn, học các nhà hành hương cúng bái, thậm chí ra nước ngoài tìm nghi thức hồi sinh thần bí nào đó.
Ông nội cho là ông đã điên rồi, muốn ba anh vào viện điều trị, nhưng cũng không có hiệu quả gì, ông ấy rời khỏi bệnh viện, rất lâu không quay lại."
Dù là chuyện của mười năm trước, Minh Dao vẫn nhớ rõ bữa tối ngày hôm đó đều là những món mình ghét, ba vẫn ghi nhớ như in chuyện này.
Lâm Chức không mở miệng quấy rầy, yên lặng làm người lắng nghe.
Trong lúc đó, y cảm thấy có lẽ ngay cả Minh Dao cũng không nhận thấy sự mịt mờ của mình.
Minh Dao không hận cha mình, thậm chí thương hại thông cảm với ông, đây là một tín hiệu cộng tình rất nguy hiểm.
Xét về bản chất, họ là cùng một loại người.
Đều là những người cố chấp mặc kệ đạo lý, sau khi chìm vào cực độ đau thương sẽ không thể giữ vững lí trí.
Lúc trước 01 đã nói đối tượng nhiệm vụ đều có bệnh, căn bệnh khiến họ bi quan chán đời, từ đó bước vào con đường hủy diệt bản thân.
Không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ y có thể ở lại đây bao lâu, hi vọng không quá dài, bởi vì Lâm Chức còn chưa nghĩ xem nên dạy con cái ra sao, làm thế nào để giúp Minh Dao nghĩ như người bình thường... Mấy chuyện này hơi xa vời, nhưng Lâm Chức nghĩ mình sẽ không đột ngột tử vong.
Chờ thêm một thời gian nữa là có thể biết chuyện gì xảy ra sau khi nhiệm vụ kết thúc.
Lâm Chức nhìn khuôn mặt Minh Dao bên cạnh, rủ mắt.
Giữa tháng 11, trời càng thêm rét lạnh.
Lâm Chức nghe Minh Dao nói chuyện hóa chất đã giải quyết, việc điều trị của anh cũng có hiệu quả, chắc tầm năm mới sẽ đi lại được bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!