Chương 26: (Vô Đề)

Edit: Ry

Rõ ràng là ánh trăng chiếu trên người Lâm Chức, rơi vào mắt Minh Dao lại như lông cọ mang theo ánh trăng, tô sáng mảng da thịt kia.

Minh Dao không hiểu nghệ thuật, nhưng trong giây phút này lại như hiểu được phong cảnh trong mắt nghệ thuật gia. (nghệ thuật tà răm à anh =]]]]]]]]]]]]]]]]])

Ánh trăng không còn tầm thường, dưới cái nhìn của Minh Dao, giây phút này Lâm Chức như một tác phẩm nghệ thuật, mang vẻ đẹp cám dỗ khiến con người đắm chìm.

"Để nhập môn thì trước hết phải tập vẽ theo mẫu, đặt trang giấy lên tác phẩm của đại sư, từng bút chép lại, cảm nhận từng đường nét hình khung."

Tiếng Lâm Chức không nhanh không chậm, đầu bút đi từ vai y xuống, miêu tả kết cấu xương cốt.

Y nhúng đầu bút vào nước, đi tới trước bệ cửa sổ.

"Nơi này ánh sáng không tệ, Minh tiên sinh thấy sao?"

Lâm Chức lồng trong ánh trăng, cây bút tùy ý lướt qua đầu tim, ngọc đỏ trần trụi.

Minh Dao mất một lúc lâu mới có thể trả lời, ánh mắt chưa từng rời Lâm Chức nửa bước.

Nhớ nhung điên cuồng sinh ra vì Lâm Chức đã sớm bò đầy tâm hồn, một mực chiếm lĩnh tinh thần anh.

Ánh mắt anh gần như cố chấp nhìn vết nước trên ngực Lâm Chức, cảm giác hủy hoại thú tính cùng thương tiếc đồng thời sản sinh.

Lâm Chức dưới trăng giống như một đóa hoa mỹ lệ hư ảo, ngập tràn rực rỡ, vô hại lại đầy dụ hoặc.

Là tình nhân ngọt ngào thế tục, là người vợ có trái tim không thuộc về anh.

Lúc chưa yêu anh thấy y nông cạn tham giàu, yêu rồi thì nghe y nói chuyện tiền tài cũng thấy đắm say.

Thư phòng của Minh Dao có trải thảm, xe lăn không tiếng động di chuyển.

Một tay Lâm Chức chống trên bệ cửa sổ, đã chuẩn bị giẫm lên đùi Minh Dao mặc anh luyện tập, lại phát hiện Minh Dao dừng ở nơi cách mình vài bước.

Trước cái nhìn ngạc nhiên của Lâm Chức, Minh Dao đứng dậy, đi về phía y.

Bóng người phủ lên, bao trọn y trong lãnh địa của anh.

Lâm Chức ngửa đầu, có chút ngạc nhiên hỏi:

"Anh có thể đi được rồi?"

"Chỉ một khoảng cách ngắn." Minh Dao cũng không giấu giếm. Trên thực tế để có thể bước vững hai bước này, anh đã tốn gần nửa tháng.

Cơn đau dưới chân khiến lưng anh che kín mồ hôi, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không.

Anh cảm nhận được Lâm Chức đang vui cho anh, bế Lâm Chức đặt lên bệ cửa, hôn lên cổ y.

"Vậy đã rất giỏi rồi. Minh tiên sinh, anh thật sự rất tuyệt."

Lâm Chức chưa từng keo kiệt lời khen với người khác, y cong đôi mắt đầy ý cười, mềm mại xinh đẹp.

Đáp lại là những nụ hôn của Minh Dao, khuôn mặt anh như trăng lạnh, che giấu nồng cháy.

Cây bút lông rơi vào tay, Minh Dao chưa từng dùng bút vẽ loại này, lại không hề trở ngại việc anh thành thạo múa bút.

Ai bảo giáo viên dạy mỹ thuật cho anh khoan dung như vậy, anh chỉ cần vẽ thôi.

Xương cốt giấu dưới lớp da, dọc theo động mạch mà đi, chậm rãi, lặp lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!