Chương 25: (Vô Đề)

Edit: Ry

Câu nói này có chứa lượng tin tức quá lớn, tạo thành chấn động to lớn cho Quản Ý.

Không gian dường như cô đọng lại trong nháy mắt. Quản Ý ổn định bản thân, gượng gạo nở nụ cười.

"Vậy sao, thế tiếc quá, vậy lần sau anh có thời gian thì chúng ta lại hẹn nhé." Quản Ý nhìn về phía Lâm Chức, cố gắng duy trì biểu cảm.

"Được, có rảnh lại gặp."

Lâm Chức gật đầu đáp lại, nhưng bọn họ đều biết đây chỉ là trả lời khách khí khi xã giao.

Thấy Lâm Chức không phủ nhận, ánh sáng trong mắt Quản Ý hoàn toàn lụi tắt.

Chưa yêu đã thất tình, Quản Ý cúi xuống xoa đầu Nhu Nhu, che giấu sự thất vọng của mình.

Thật buồn cười, hắn còn coi người đàn ông hôm qua như đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn, không hề biết rằng tình địch thật sự đã đứng ở trước mắt từ rất lâu, hơn nữa còn vẫn luôn dùng tư thái của kẻ chiến thắng tuyệt đối nhìn xuống hắn.

Nhu Nhu anh đi nha.

Quản Ý nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm tình, chào tạm biệt cún con rồi chào Lâm Chức.

"Cần tôi cho người đưa cậu về không?" Minh Dao nhìn hắn, dùng tư thái của chủ nhân đặt câu hỏi.

"Không cần, tôi có xe. Cảm ơn." Khinh người quá đáng, Quản Ý nghiến răng trong lòng.

Đối diện với Minh Dao, ngay cả giả vờ cười cũng không được, Quản Ý đi thẳng ra cửa.

Minh Dao lạnh nhạt thu hồi cái nhìn, vờ như vô tội quay sang Lâm Chức, rất tự nhiên hỏi: Em ăn tối chưa?

Lâm Chức bàng quan trận tuyên bố chủ quyền sặc mùi giấm này. Mặc dù vẻ mặt Minh Dao không có biến hóa rõ rệt, nhưng y lại cảm nhận được tiếng hừ trong lòng như đắc ý của anh, không khỏi khẽ cười.

"Em vừa ăn ở chỗ ông nội rồi. Hôm sau đi xem nhẫn sao, chẳng phải anh nói...?"

Lâm Chức dẫn chủ đề về câu nói vừa rồi của Minh Dao, thể hiện chút nghi hoặc muốn nói lại thôi.

"Có thể đi xem thiết kế, xem có mẫu nào em thích không."

Đây thật ra là cái cớ Minh Dao tìm vội, nhưng nghĩ lại thì anh có thể nhân cơ hội này ra ngoài với Lâm Chức, còn tiện thể xua đuổi một tên luôn chầu chực, một công đôi việc.

Minh Dao còn đang đợi Lâm Chức hỏi tại sao anh lại chọc thủng quan hệ giữa họ, như thế thì anh có thể thuận theo đó tuyên bố chuyện này.

Nuốt lời thì đã sao, anh không cảm thấy cần phải giữ bí mật quan hệ giữa họ nữa, thậm chí còn muốn công bố luôn chuyện họ kết hôn đã lâu, để vài người có ý với Lâm Chức chùn bước.

Nhưng Lâm Chức không hỏi khiến Minh Dao hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại, cái này cũng coi như một loại ngầm thừa nhận, thế là lại vui trong lòng.

Cho dù Lâm Chức vẫn chưa hoàn toàn thuộc về anh, nhưng không thể phủ nhận, anh là người gần gũi với y nhất.

Nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa tối, Lâm Chức cũng không về phòng ngay mà ngồi cạnh Minh Dao nhìn anh ăn tối, hỏi thăm chuyện điều trị, chân còn đau không.

Phòng ăn sáng ngời rộng rãi, đồ ăn nóng hầm hập, vợ đẹp ân cần bên cạnh, đây là hình tượng tuyệt diệu vô cùng mà Minh Dao chưa từng nghĩ tới. Thế nên anh cũng sửa lại thói quen không nói khi ăn, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, trả lời từng câu hỏi của Lâm Chức.

Cảm giác khó chịu đương nhiên là có, chân của anh đã rất lâu không được sử dụng, đã có hiện tượng cơ bắp héo rút.

Đội ngũ chịu trách nhiệm huấn luyện cho chân anh khôi phục trạng thái đỉnh cao đã định ra phương án kĩ càng, trước hết sẽ dùng xoa bóp châm cứu để cơ bắp được thư giãn, bắt đầu từ cơ sở rồi mới phát triển dần.

Sự xa lạ khi tứ chi không thuộc về mình, nỗi đau trong quá trình chữa trị và cảm giác không kiểm soát được tay chân sau mỗi buổi huấn luyện, những thứ này với Minh Dao mà nói nằm ở mức độ có thể chịu được, thế nên anh cũng chỉ trả lời sơ lược với câu hỏi của Lâm Chức.

Ăn tối xong, bình thường Minh Dao và Lâm Chức sẽ không ngồi ở phòng khách mà về phòng mình xử lý công việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!