Chương 146: (Vô Đề)

Edit: Ry

Lâm Chức đang nghĩ không biết đồng tiền này có phải luôn ngửa mặt hoa không, tiện tay ném thêm lần nữa, lần này là mặt chữ ngửa lên.

Cái bóng nhìn Lâm Chức chơi tiền xu, thúc giục y:

"Vợ ơi, em hỏi tiếp đi."

Nó còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ước gì Lâm Chức hỏi nhiều một chút.

Lâm Chức cất tiền xu, tựa vào ghế, giọng nói pha chút lười biếng chán chường: Không.

Không có Tạ Thanh bên người, y vậy mà lại thấy vô vị.

Y không cần hỏi những chuyện khác, dù là thế giới bóng như thế nào, ý nghĩa của mấy con cá cảnh, có bao nhiêu người chơi đang là bóng, bóng hóa thành người chơi sẽ làm gì, nếu thất bại thì phó bản này sẽ ra sao. Mấy cái này dùng mắt nhìn động não chút là sẽ nghĩ ra, không có giá trị để trao đổi.

Mặc dù y không biết thanh niên sẽ hỏi cái gì, nhưng chắc chắn sẽ là thứ Tạ Thanh để ý và quan tâm. Bởi vì xét về mặt vật lý thì nó là bóng của Tạ Thanh, dù đang tạm thời độc lập, nhưng hình thức tư duy và hành vi vẫn là phục chế của Tạ Thanh.

Nếu cái bóng hỏi người đầu tiên khiến y ấn tượng, người khiến y cười là ai, chắc y sẽ còn vòng vo một hồi, bởi y muốn nghe Tạ Thanh tự hỏi hơn.

Mà tới lúc đó thì chắc nhiệm vụ cứu rỗi đã thành công rồi.

Thật à?

Cái bóng ngạc nhiên, trong lời nói không khỏi có chút tiếc nuối.

"Anh cứ tưởng em sẽ thắc mắc không biết hắn có thật lòng thích em không, hay là rốt cuộc hắn có yêu em không. Hắn đúng là một người rất quái dị, làm anh cũng tò mò theo."

Cái bóng nhìn Lâm Chức, khẽ than thở.

Nghe như châm ngòi ly gián, lại có vẻ chân thành đầy ý sâu xa, để lại không gian cho người ta mơ màng.

Cái bóng cho rằng thiếu niên ngồi đối diện chí ít sẽ có chút tò mò, nhưng khuôn mặt xinh đẹp tới độ ai cũng sẽ phải dừng chân ngắm nhìn lại vẫn không có lấy một gợn sóng, dường như không hề quan tâm.

Người nghe ở trên không có cảm xúc, người nghe ở dưới lại giật thót lo âu.

Tạ Thanh không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn chửi cái bóng của mình, trước đó là cay, lần này là lẫn chút chột dạ.

Những lời ngon ngọt hắn từng nói với Lâm Chức thật ra chẳng có mấy tình cảm trong đó, nhưng giờ thì khác.

Bây giờ khác rồi!

Hắn không phải không thích Lâm Chức, hắn... Hắn rất thích.

Cho nên cái bóng chết dẫm này đang làm cái gì vậy, mày thích ngáng chân tao trên con đường tình yêu đúng không.

Bố còn chưa thành công mà mày đã chôn bom ở đây rồi.

Nếu không phải hắn biết Lâm Chức không nghe được, kiểu gì Tạ Thanh cũng sẽ dùng hết sức mà gào mấy tiếng, bảo Lâm Chức đừng nghe cái thứ mắc dịch kia nói vớ vẩn.

Tạ Thanh lòng như lửa đốt dỏng tai nghe âm thanh bên trên, Mạnh Linh lại nhắc nhở hắn có quái vật tới gần.

Trước đó bọn họ đuổi theo lối ra, từ lầu hai tới lầu một. Bởi vì quái vật đi thành đàn, hai người tạm thời đang trốn dưới bàn ăn ở sau bếp.

Đám quái trước đó tụ tập đã tản ra, có hai con đang tiến về phía họ.

Mạnh Linh định để mỗi người giải quyết một con, nhưng Tạ Thanh vốn đang thở dốc nghỉ ngơi bỗng vớ cái chày cán bộp bổ vào đầu mỗi con một cái, cực nhanh giải quyết chúng nó. Hắn ra tay rất nặng, ít nhiều xen lẫn xả giận.

Mạnh Linh ném cho hắn ánh mắt khen ngợi, Tạ Thanh lại không tiếp thu được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!