Chương 145: (Vô Đề)

Edit: Ry

Tầng bốn du thuyền.

Mạnh Linh có chút mệt mỏi đẩy ra cửa phòng, lấy kính xuống dùng khăn lau đi hơi nước, sau đó ngồi xuống ghế.

Cô vén rèm, mở cửa sổ, để ánh nắng và gió biển tiến vào.

Sau đó lấy ra sổ và bút mình mua, tô tô vẽ vẽ trên giấy, tổng hợp lại manh mối lần này.

Không thu hoạch được gì, cô chưa từng gặp phải tình huống như vậy.

Mạnh Linh day sống mũi, nhìn lên trần nhà thả trôi suy nghĩ.

Tầm mắt cô dần ngưng tụ ở vách tường, sau đó bỗng cứng lại.

Dựa theo hướng chiếu sáng thì bóng của cô phải xuất hiện ở đây, nhưng không có gì hết.

Mạnh Linh vội cúi đầu, đôi mắt sau gọng kính mang theo hoảng sợ.

Bóng của cô, đang thuận theo chân cô bò lên.

Không kịp kêu cứu, Mạnh Linh cũng không thể mở miệng nữa, nhìn thấy mặt của chính mình.

Cô rơi xuống, còn chưa đứng vững đã gặp hình ảnh chấn động não bộ.

Trong không gian tăm tối vặn vẹo, thanh niên mặc áo hoodie vừa cười vừa chảy nước mắt, đường cong khi gập người lại đến là khoa trương. Dưới chân hắn là cái xác của thứ quái vật nào đó, chút ánh sáng mờ ảo chiếu rọi xung quanh càng khiến bầu không khí thêm khủng bố.

Cái loại cảm giác này thật khó dùng ngôn từ để diễn tả. Mạnh Linh sởn hết cả gai ốc, cô vô thức cho rằng thanh niên trước mắt mới là sự tồn tại điên cuồng và kinh khủng nhất trong thế giới bóng này.

Ánh mắt chạm nhau, Mạnh Linh chỉ muốn co cẳng chạy ngay, nhưng thấy rõ mặt thanh niên, cô kìm lại được bản năng.

Ồ, cô cũng tới à.

Ý cười trên mặt Tạ Thanh không thể che giấu, giơ tay chào hỏi đồng đội.

Mạnh Linh vô thức lùi lại một bước, mũi chảy mồ hôi khiến kính hơi trượt xuống. Cô mất tự nhiên chỉnh lại kính, thầm nhủ trong lòng đây là đồng đội, cứng đờ gật đầu.

Cô nhớ lúc lên lầu mình còn gặp Lâm Chức và Tạ Thanh, cõi lòng lạnh buốt.

"Chúng ta tới đây chỉ chênh nhau vào phút, mà còn không thể chống cự. Phó bản sẽ không để toàn quân bị diệt trong tình huống không công bố quy tắc, tôi đoán là chúng ta chỉ cần tìm được lối ra là có thể trở lại hiện thực.

Lối ra này sẽ di chuyển chứ không ở cố định một chỗ, nhưng chắc chắn là nằm ở một vị trí nào đó trên du thuyền này.

"Tạ Thanh hoàn toàn không để ý thái độ của đồng đội, chia sẻ phát hiện của mình. Khi cái bóng càng rõ, lối ra sẽ càng sáng, đồng thời cũng sẽ có càng nhiều quái vật xuất hiện ngăn cản họ."Nếu trước khi du khách xuống thuyền mà chúng ta còn không thể trở về thì e là khỏi cần về luôn, nên phải nhanh một chút.

Thiên phú của cô là gì, để cho tiện phối hợp."

Tạ Thanh nói rất rõ ràng, hắn phải mau rời khỏi đây.

Cứ nghĩ cái bóng dùng cơ thể hắn làm nũng với vợ hắn là hắn lại cay không chịu được.

Mạnh Linh thành thật báo lại, cô cũng mong có thể thoát khỏi đây sớm.

Nếu phải vĩnh viễn làm bóng của chính mình, vậy cô thà tan biến còn hơn.

Tạ Thanh lắng nghe đối thoại trên đầu, thình lình hỏi Mạnh Linh:

"Cô có nghe được tiếng cơ thể tôi đang nói chuyện không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!