Edit: Ry
Ánh nắng chan hòa, chiếu lên người có một cảm giác ấm áp.
Trong không khí lửng lơ mùi quả phỉ ngọt ngào, khiến người ta nghĩ tới mật đường sắp tan chảy.
Lâm Chức ngồi ở trên cái ghế sắt hàng thủ công mỹ nghệ màu trắng, bên cạnh một cái bàn tròn, trên bàn đặt một bình hoa, cắm hai nhành hoa lan đang nở rộ.
Đối diện là một bể cá pha lê, thiết kế rất tinh xảo, tạo cảm giác cho người nhìn rằng cái bể chỉ là một hình hộp chữ nhật hẹp dài, cá đang bơi lượn trong không gian nhỏ bé đó.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi khiến sắc mặt Lâm Chức càng thêm nhợt nhạt, cũng may sức mạnh giúp y không phải chịu ảnh hưởng của ánh nắng. Nhưng phơi kiểu này vẫn có chút khó chịu, y giơ tay lên che nắng, nhìn quanh.
Đây là tầng hai của một con tàu, bên cạnh bể bơi có một khu nghỉ ngơi, cũng chính là nơi Lâm Chức đang ngồi. Lối vào buồng trong trưng bày bể cá cảnh, ba mặt còn lại có tầm mắt rộng mở cho du khách thoải mái ngắm cảnh.
Ngoài Lâm Chức ra, khu này còn có 5 người khác, từ trang phục đủ bốn mùa và động tác vừa tỉnh là biết họ chính là người chơi của phó bản này.
Tạ Thanh ngồi ở cái bàn gần bể cá, mở mắt ra lập tức ngó nghiêng tìm kiếm, thấy Lâm Chức thì toét miệng cười, sự hoạt bát pha trộn chút hững hờ lười biếng, đứng dậy đi về phía y.
"Chỗ này nắng to thật đấy, em có muốn qua ghế bên đó ngồi không?"
Ý Tạ Thanh là dãy ghế dựa trước bể bơi, chỗ đó có đặt mấy cái ô lớn che nắng.
Lâm Chức không từ chối, tới bên đó ngồi cho thoải mái. Tạ Thanh đi bên cạnh y, để bóng mình lồng lên người Lâm Chức, thay y cản nắng từ phía bên này.
Mọi người theo thường lệ tự giới thiệu bản thân, Tạ Thanh biết Lâm Chức lười mở miệng, cũng không thích nói chuyện, dù sao y cũng không phải người chơi thật, nên lúc giới thiệu bản thân tiện thể giới thiệu Lâm Chức luôn.
"Em ấy là Lâm Chức, là người yêu của tôi."
Tạ Thanh nói ra tên Lâm Chức, thoáng ngừng một chút, sau đó hết sức tự nhiên giới thiệu quan hệ giữa họ.
Nếu là trước kia thì Tạ Thanh sẽ không nói vậy, dù sao cũng không đúng sự thật, hắn còn lo không biết Lâm Chức sẽ giết mình khi nào kìa.
Nhưng tình huống đã thay đổi, Lâm Chức còn để cho hắn hôn thoải mái, cái gì cần làm đều làm rồi, còn đã bái đường thành thân, thế có khác gì đang yêu đương đâu. Tóm lại Lâm Chức đừng hòng bội tình bạc nghĩa với hắn.
Phải công khai biểu thị chủ quyền ngay để tránh lại xuất hiện người nhìn chằm chằm mặt vợ hắn xong đỏ mặt. Thế giới sau khi chết này không phải ai cũng sốt ruột muốn được hồi sinh, đứng trước nguy cơ ý thức tan biến, rất nhiều người có tư tưởng ôm nhau sưởi ấm, Tạ Thanh không muốn có kẻ lại mơ ước Lâm Chức.
Hắn nói xong còn cố ý quan sát sắc mặt Lâm Chức, thấy thiếu niên không phủ nhận cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, thậm chí mắt còn không buồn mở ra thì có chút mừng rỡ, lại có chút chua xót, rất bối rối muộn phiền.
Lúc nhớ tới người khác thì cười, tại sao lại không cười với hắn chứ.
Bốn vị đồng đội có chút hâm mộ, dù sao thì ở một thế giới như vậy, có người đồng hành cùng vẫn là một điều tốt.
Bốn đồng đội lần này là 2 nam 2 nữ, cũng không lớn tuổi lắm.
Người phụ nữ ngồi ngoài cùng bên trái tên là Trần Vận, hơn ba mươi, mái tóc dài được búi sau đầu, tạo ấn tượng rất dịu dàng, kiểu như cô hàng xóm hiền lành.
Cô gái bên cạnh chị thì chừng hai mươi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ công sở, nhưng ỉu xìu chẳng có mấy tinh thần, hơi mất tập trung giới thiệu bản thân tên Mạnh Linh, sau đó không nói gì thêm.
Hai người đàn ông còn lại thì sàn sàn tuổi nhau, đều tầm 2-30 tuổi. Người mặc đồ thể thao giới thiệu mình là Ngô Trọng Xuyên, giáo viên thể dục. Người còn lại đeo kính, gầy yếu hơn thì tên là Cảnh Dịch.
Không ai tiết lộ thiên phú của mình, tới phó bản này rồi, cũng không phải người chơi mới, không chỉ phải đề phòng quái vật mà còn phải đề phòng đồng đội.
Xong quá trình tự giới thiệu, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cái bể cá kia.
6 con cá cảnh trong bể không phải cùng loài, nhưng tổng thể khá hài hòa, bơi qua bơi lại trong cái bể được trang trí tinh xảo.
Nhưng bởi vì mặt phẳng tạo ảo ảnh thị giác nên người nhìn có cảm giác một giây sau chúng sẽ va vào nhau, không thể bơi tiếp trong không gian chật chội đó nữa. Trần Vận đi sang nhìn mặt còn lại mới thấy dễ thở hơn.
Đồ vật trong phó bản luôn có tính ám chỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!