Edit: Ry
Lâm Chức ngồi ở ghế phụ, nói cảm ơn với người đàn ông lái xe.
"Đừng khách khí, Hồ Đồng dặn tôi tới đón khách quý mà, sao tôi có thể để khách quý mắc mưa được." Người kia trêu đùa, cất dù đi.
"Anh ấy luôn thích đùa như vậy. Chào anh, tôi là Lâm Chức."
Quý Song Thành.
Trên đường đi, Lâm Chức và Quý Song Thành hàn huyên một hồi.
Quý Song Thành không phải người ở thành phố này, cha chú di dân ra nước ngoài, sang đời thứ ba thì phát triển kinh doanh. Hắn luôn muốn làm ăn trong nước, đã từng về một thời gian, giờ đang có kế hoạch hợp tác với doanh nghiệp nội địa.
Bản thân hắn có kiến thức về nghệ thuật, thế là kết bạn với Hồ Đồng.
Đến nơi, Hồ Đồng đang che dù đứng trước cổng chờ bọn họ.
Lâm Chức xuống xe trước, Quý Song Thành đi đỗ xe.
Hồ Đồng bĩu môi:
"Nói chuyện thế nào, hắn là bạn mới tôi muốn giới thiệu cho cậu đấy. Anh tôi muốn tôi làm hướng dẫn viên du lịch, bảo tôi dẫn cậu ta đi chơi vài ngày, dù sao cậu cũng thích kinh doanh, hẳn là nói chuyện được."
Không thể không nói Hồ Đồng là một người bạn rất trọng nghĩa, giới kinh doanh này nói lớn thì lớn nói nhỏ cũng nhỏ, có đôi khi bàn việc làm ăn còn phải hẹn ra gặp riêng, quay đi chuyển lại cũng hữu dụng.
Quan hệ là tài nguyên, mặc dù không biết Lâm Chức có thể sử dụng không, nhưng Hồ Đồng cũng có lòng giới thiệu.
"Cũng được, nhưng tới chỗ anh chơi thì tôi không bàn việc làm ăn, vậy tầm thường quá."
Lâm Chức cười giễu, chọc cho Hồ Đồng khúc khích, liên tục nói:
"Tôi đâu có cấm cản gì."
Đợi Quý Song Thành trở lại, cả ba mới cùng nhau vào trong.
Bên trong phòng tiệc là vài vị nghệ thuật gia, nói chuyện đương nhiên cũng toàn nghệ thuật thẩm mĩ. Lâm Chức không đả động chuyện làm ăn, Quý Song Thành cũng không nhắc, dù sao cũng không phù hợp.
Thái độ của Quý Song Thành với Lâm Chức rất tốt, thậm chí còn có chút lôi kéo thân mật.
Lâm Chức không biết đó là vì y là bạn của Hồ Đồng, hay vì y vừa bước ra khỏi tập đoàn Minh Thị, cũng không quá quan trọng.
"Bên ngoài vẫn chưa tạnh mưa, lát nữa tôi đưa cậu Lâm về nhé?"
Bữa tiệc đi tới hồi kết, tất cả mọi người chuẩn bị rời sân, Quý Song Thành nhìn mưa ngoài cửa sổ, đề nghị với Lâm Chức.
Lâm Chức gật đầu, cười nói cảm ơn.
Đối với kiểu nhiệt tình nhưng chưa tới mức vượt rào này Lâm Chức chưa từng từ chối, có lẽ bọn họ có thể trở thành bạn bè lợi dụng lẫn nhau.
Lâm Chức ở bên này cười nói vui vẻ, ở nhà họ Minh lại là người chó giằng co.
Ngày mưa khiến chân Minh Dao nhức nhối vô cùng, để ngăn chặn cảm giác này hoặc để xua đi suy nghĩ có phần hỗn loạn, anh quyết định xuống tầng hai tập thể hình.
Không lâu sau đó đã đối mặt với một con chó tròn xoe, cục lông trắng ngồi chồm hỗm ở trước cửa có khuôn mặt tươi cười trời sinh, con ngươi đen láy nhìn Minh Dao chằm chằm.
Ra ngoài.
Minh Dao lạnh mặt nhìn chó của Lâm Chức, ra lệnh đuổi nó đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!