Chương 10: (Vô Đề)

Edit: Ry

Lâm Chức nhìn thấy phản ứng của Minh Dao, trên mặt điểm xuyết ý cười, nói tiếp:

"Yên tâm đi Minh tiên sinh, tôi sẽ không vi phạm, trước khi tôi đổi ý, tôi sẽ một lòng trung trinh với hôn nhân của chúng ta."

Lâm Chức không muốn kín đáo thay đổi, vậy quá chậm.

Cặp mắt của người thanh niên như biết nói chuyện, đựng đầy chân thành tha thiết và yêu thích.

Minh Dao nhìn mặt y, áp suất quanh người bỗng giảm xuống.

Lời lẽ mập mờ, xưng hô khách khí cùng với tình trạng không hài hòa hiện giờ khiến Minh Dao có phần rối loạn.

Anh quả thực cảm nhận được cái thích của Lâm Chức, nhưng cũng biết Lâm Chức không phải là thật sự thích mình.

Y chỉ nông cạn thích bề ngoài của anh, thích hư vinh, thích tiền tài anh cho y. Miệng nói sẽ tuân thủ nghiêm ngặt những gì đã hứa với anh, trong lòng lại không thèm để ý tới anh.

Cái gì mà một lòng trung trinh với hôn nhân, nếu thích nói mấy lời đường hoàng anh không cần biết đó thì thà rằng mau xóa tan những cảm giác kia với anh đi, để cuộc sống của anh có thể bình yên như trước, anh sẽ không quan tâm y yêu đương với ai.

Tóm lại chỉ cần đừng chơi đến mức ly hôn hoặc là xảy ra chuyện, tránh để ông nội đau lòng là được.

Minh Dao nghĩ vậy, nhịp tim dần trở lại bình thường.

"Minh tiên sinh, tôi có thể nuôi một chú chó không?"

Minh Dao không cần nghĩ đã từ chối: Không.

Quá ồn, anh không thích.

"Nhưng mà em rất muốn nuôi. Đi mà chồng."

Lâm Chức kéo tay áo Minh Dao, nhẹ nhàng lay lay, đôi mắt vì van nài mà lấp lánh.

Minh Dao biết y cố ý, lạnh mặt không nói gì.

"Tôi biết anh sẽ nói không được phép gọi anh như vậy, nhưng chỉ cần anh đồng ý, tôi sẽ không gọi nữa. Tôi cũng sẽ cố gắng để nó không làm phiền anh."

Minh Dao rủ mắt: Không.

"Vậy tôi có thể dọn ra ngoài không?"

Minh Dao nhíu mày, lạnh lùng nhắc nhở:

"Nhớ những gì chúng ta quy định trên hợp đồng."

Chính vì phải kết hôn phải sống chung thì cái gọi là áp chế số mạng mới có tác dụng, nên Minh Dao mới có thể để Lâm Chức xuất hiện trong nhà mình.

Lâm Chức thở dài:

"Nhất định không được sao?"

Từ chối cũng nằm trong dự kiến, coi như thăm dò được giới hạn của Minh Dao. Chi bằng cân nhắc sự vật khác, tóm lại phải sáng tạo ra một điểm kí ức, trở thành kí hiệu của y, xuất hiện bên cạnh Minh Dao, để Minh Dao nhìn nó là sẽ nhớ đến y.

"Cũng không phải không thể, chỉ cần cậu không nói mấy thứ vớ vẩn kia nữa, tôi sẽ cho phép cậu nuôi. Nhưng nó không được quá ồn ào."

Minh Dao cảm thấy đây là một cơ hội tốt để mọi thứ trở lại như ban đầu. Lâm Chức chỉ cần nhận tiền đến bầu bạn với ông nội và làm việc cho anh ta, trong cuộc sống họ không cần phải gặp gỡ quá nhiều.

Thấy trên mặt Lâm Chức xuất hiện sự do dự, trong lòng Minh Dao lan tràn một nỗi ấm ức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!