Chương 36: Không nỡ

Sau khi trò chơi mèo vờn chuột kết thúc, kế tiếp đó là tiết mục nóng bỏng được công chiếu suốt cả một đêm, eo nhỏ của ma nữ gần như muốn đứt lìa.

Người đàn ông tắm rửa sạch sẽ đi ra, vừa mới bước ra đã nhìn thấy cô gái nhỏ ném tất cả thuốc ngủ trong tủ đầu giường vào trong thùng rác.

Vài tiếng Loảng xoảng ở trong đêm khuya yên tĩnh cực kỳ chói tai.

Anh lau mái tóc ướt rồi đi qua, ngồi xuống bên mép giường, thuận tay kéo cô gái đang có cảm xúc không tốt vào trong lồng ngực.

Hạ Hữu Thất cúi đầu không nói gì, ngồi trên đùi anh cũng không yên, dạng chân ngồi lên trên người anh mới hài lòng mà ngoan ngoãn lại.

Sao vậy? Anh khẽ vuốt tóc cô, giọng điệu dịu dàng.

Cô im lặng, một lúc lâu sau mới nói ra vài chữ:

"Sau này không được uống nữa."

Người đàn ông rũ mắt xuống nhìn những vài chai nhỏ đang nằm lộn xộn trong thùng rác, không nhịn được mà nghĩ đến vô số đêm khuya mở to mắt đến tận hừng đông, cô đơn lại dài đằng đẵng.

Sẽ không.

Anh hứa với cô, thanh âm trầm trầm.

Cô gác cằm lên vai anh, khịt khịt mũi, có chút nghẹn ngào:

"Em chính là thuốc của anh."

Cố Dực mỉm cười, hiếm khi hứng thú mà trêu ghẹo:

"Hàng nhập khẩu lại đặc biệt, uống một lần lập tức thấy hiệu quả."

Cô bị người đàn ông trêu chọc khiến cho không biết nên khóc hay cười, chỉ im lặng không nói lời nào, ôm anh không muốn buông tay, ngoan ngoãn nép vào trong lồng ngực của anh.

Buồn ngủ không sao?

Cô gái lắc đầu, toàn bộ hơi nóng thở ra phun lên trên cổ anh, ấm áp lại nóng bỏng.

Cố Dực.

Hửm…

Hạ Hữu Thất cắn môi, xoắn xuýt một lát, tựa như rất khó để nói ra điều này.

"Tôi có một câu chuyện xưa vừa nhàm chán lại cẩu huyết, anh có muốn nghe không?"

Hô hấp của người đàn ông chợt dồn dập, trái tim dường như dâng lên đến cổ họng, máu nóng sôi trào, điên cuồng tạo nên một trận khẩn trương lại kích động.

Anh cố gắng ồn định hơi thở, giọng nói khẽ run rẩy:

"Em muốn… nói cho anh nghe?"

Ừm.

"Nhưng anh không được nói chuyện, cũng không được phép nhìm em, chỉ nghe em nói thôi, được không?"

Được. Anh khẽ nói.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lộ ra vài phần đau thương.

"Ông nội của em là một thương nhân người nước Anh, cho nên em có một phần tư dòng máu lai. Sau khi ông bà ngoại ly hôn, mẹ em cùng bà ngoại trở về nước, dưới cơ duyên xảo hợp* mà gặp gỡ ba em, một giáo viên bụng đầy kinh sách, nghèo rớt mồng tơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!