Chương 30: Ăn em

Trái tim của Hạ Hữu Thất quặn thắt lại, đau đớn ôm lấy ngực, bật khóc.

Giọt nước mắt trong suốt trào ra khỏi hốc mắt, rơi xuống như vỡ đê, tiếng nức nở bị kìm nén đến mức nhỏ nhất, cơ thể khẽ run lên.

Người đàn ông nắm ngược lấy tay cô, siết chặt, ngón tay cái thô ráp khẽ vuốt ve bàn tay cô, môi của anh ghé vào tai cô, hôn lên vành tai đang ửng đỏ.

Giọng nói của anh khàn khàn, thanh âm lại rất khẽ:

"Em không lên máy bay, tức là biểu thị cho việc em sẽ không rời đi nữa có đúng không?"

Âm thanh nức nở nghẹn ngào ngừng lại vài giây, cô gái nhỏ chợt bật khóc thành tiếng, đưa tay che khuất đôi mắt, nước mắt tràn ra chảy qua kẽ tay, ướt nhẹp cả mu bàn tay.

"Em thực sự không muốn rời đi."

Cô xoay người nhào vào trong lồng ngực của anh, vùi đầu vào ngực anh, khóc nức nở:

"Em không dám nghe điện thoại của anh bởi vì em sợ khi bản thân mình sẽ dao động khi nghe thấy giọng nói của anh. Em lo lắng cho Brie, muốn quay trở về xem anh ấy, chỉ cần xác định anh ấy bình an, em sẽ lập tức quay trở lại."

Ma nữ nhỏ ngẩng đầu, nước mắt nóng hổi chảy xuống, ướt đẫm quai hàm dưới của cô, ánh lên ánh sáng:

"Khi anh đưa nhẫn cho em, em đã hối hận, Cố Dực, em muốn ở bên cạnh anh, cho dù có là một người phụ nữ ích kỷ xấu xa, em vẫn muốn ở bên cạnh anh."

Hốc mắt của Cố Dực cũng đỏ hoe, dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhìn thấy bộ dạng nước mắt nước mũi của cô, anh cong môi, không kìm được mà khẽ cười thành tiếng.

Hạ Hữu Thất khóc đến ngốc, cơ thể co quắp lại: Anh cười… cái gì?

"Anh chưa thấy em khóc như vậy, cảm thấy kinh ngạc."

Đầu ngón tay của anh chạm vào nước mắt của cô, đưa vào miệng nhấm nháp, nhướng mày: Rất ngọt.

Nước mắt của cô vẫn còn đang rơi, giống như một khinh khí cầu lớn bị đâm thủng, chỉ cần một áp lực rất nhỏ từ bên ngoài đều có thể tác động đến trái tim vô cùng nhạy cảm của cô.

Cố Dực cụp mắt xuống nhìn cô, ánh mắt kia không thể phân biệt được là bất đắc dĩ hay là cưng chiều:

"Nói đi, có phải em chắc chắn rằng anh sẽ đợi em đúng không?"

Cô không phủ nhận, nhỏ giọng nức nở: Xin lỗi…

"Em có bao giờ nghĩ đến chuyện em sẽ làm như thế nào nếu như anh đã lấy người khác trước khi em trở về rồi không?"

Hạ Hữu Thất chớp mắt, dè dặt hỏi: Anh sẽ sao?

Cố Dực mỉm cười, bộ dạng giống như bị cô đánh bại, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, ánh mắt cưng chiều:

"Là do anh chiều hư em rồi."

"Em biết rõ rằng anh yêu em, đây chính là lợi thế của em, cho nên em có thể tùy ý mà làm loạn, cho dù trái tim của anh tan vỡ, em cũng sẽ không lo lắng anh sẽ rời đi."

Không phải như thế.

Trái tim của cô tựa như bị một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên khiến máu nóng chảy ra, cô nhẹ nhàng kéo lấy góc áo của anh, đôi mắt ươn ướt long lanh:

"Cố Dực, anh hãy tin tưởng em một lần nữa, cho em… một cơ hội nữa… có được không?"

Ma nữ nhỏ cúi đầu, cất giọng thì thào:

"Em thật sự biết lỗi rồi."

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô một lúc, duỗi tay ôm cô vào trong lòng, ở bên tai cô cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!