Khi nói ra lời này, ánh mắt cô lạnh nhạt lướt về quá khứ. Một người đàn ông đứng khuất trong bóng tối, hơn phân nửa khuôn mặt bị bóng đen bao phủ, khóe môi anh mím lại, xương quai hàm càng gầy gò hơn.
Bên phải chóp mũi anh có một nốt ruồi nhỏ, cô đã từng cực kỳ yêu thích nó, mỗi lần nằm trên người anh đều thích thú dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy, sau đó còn không chút kiêng kỵ mà chế giễu nốt ruồi của anh giống hệt của mấy bà mai mối.
Khi đó, nam sinh còn trẻ trung sung sức, biểu đạt tình yêu bằng cách thức đơn giản mà thô bạo. Trên chiếc giường gỗ nhỏ liền kêu cọt kẹt khi động, anh đè lên cô mà dây dưa đến chết đi sống lại, nhìn cô quyến rũ dùng đôi môi đỏ mọng nói ra những lời lăng lơ trêu chọc người khác, móng tay sắc nhọn của cô vẽ ra từng đường rớm máu trên da thịt của anh.
Lại là một đêm điên cuồng mất kiểm soát.
Miệng Hạ Hữu Thất nhả khói, thuận tay đưa điếu thuốc cho anh, giọng điệu thoái mái hỏi: Còn cần nữa không?
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô vài giây, khóe môi đã mím chặt thành một đường.
Anh tiếp nhận điếu thuốc từ tay cô, xoay người liền ném thẳng vào trong thùng rác, động tác gọn gàng dứt khoát, ánh mắt cũng lạnh đến thấu xương, không quay đầu lại đi về phía trước.
Cố Dực.
Cô khẽ gọi một tiếng rất nhẹ từ phía sau anh.
Lưng của người đàn ông trước mặt bỗng chốc cứng đờ, tạm dừng vỏn vẹn đúng một giây, bàn tay nhỏ bé của cô đã từ phía sau nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo, lực đạo rất nhỏ, yếu đuối không có lực.
Ngay khi cho rằng giây sau đó tình tiết nhận lỗi, làm lành bắt đầu mở màn thì cô gái đằng sau lưng anh lại nhàn nhạt nói một câu:
"Đã lâu không gặp như vậy, anh đối xử với bạn bè như thế sao?"
Ánh mắt Cố Dực trầm xuống, trong nháy mắt như rơi thẳng xuống vực băng không đáy.
Bạn bè?
Anh cười bật thành tiếng, hai bàn tay rũ xuống hai bên hông siết chặt tạo thành nắm đấm, nổi gân xanh đến mức dọa người.
Bóng lưng của anh thẳng tắp cứng ngắc, thân hình cao ráo, săn chắc hơn nhiều so với cái thời còn là học sinh. Ngón tay cô gái cợt nhả mà xuyên qua lớp vải mỏng manh, chạm vào cơ lưng săn chắc, trái tim cô không khỏi nhảy dựng một phen.
Cô nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay của mình trượt xuống thắt lưng của anh, ngón trỏ một chút lại một chút câu lấy thắt lưng của anh, như thể đang tán tỉnh.
Cổ họng cô lúc này có chút khô khốc, cơ thể càng ngày càng nóng, những ký ức tưởng chừng đã bị niêm phong cất vào kho trong trí nhớ bấy lâu nay cũng dần khôi phục lại trong một lúc.
Lòng bàn tay nóng bỏng như đang đốt cháy da thịt lạnh buốt của người đàn ông, trong không khí ngập tràng dục vọng khiến con người ta miệng lưỡi khô khốc.
Anh không nhúc nhích, cũng không từ chối.
Người phụ nữ
"được một tấc lại muốn tiến thêm một thước", cô liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, giày cao gót vừa tiến lên thêm được một bước thì anh bỗng nhiên xoay người lại, cô còn chưa kịp phản ứng liền bị người đàn ông vẻ mặt âm trầm mạnh mẽ túm lấy cổ tay kéo vào lối đi thoát hiểm cách đó vài bước.
Cánh cửa sắt nặng nề bị mở ra, cô liền bị anh hung ác đẩy một cái thật mạnh. Cơ thể cường tráng của anh đè lên người cô, gắt gao ép cô lên trên mặt bức tường lạnh như băng.
Ánh sáng nơi cầu thang lờ mờ, lúc sáng lúc tối, làm nổi bật lên sự âm u lạnh lẽo của khung cảnh khiến người ta phát sợ.
Cô không nhìn rõ được mặt của anh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc vô cùng nặng nhọc, cùng với… lòng bàn tay lạnh lẽo đang dò xét mà tiến vào giữa hai chân, khiến toàn thân cô rùng mình.
Phát dục sao?
Anh khinh miệt nói một câu, ngón tay linh hoạt len vào khe hở đóng chặt, theo con đường quen thuộc mà cách lớp vải mỏng trêu chọc điểm mẫn cảm nhất của cô.
Cơ thể cô hiện tại không thể chịu được bất kỳ sự trêu chọc nào, hơn nữa lại còn là người đối với cơ thể cô quen thuộc đến tận bên trong, Hạ Hữu Thất cắn môi Ưm một tiếng, cơ thể mềm nhũn, hai chân khẽ dang ra, cửa thành được mở rộng, kẻ địch phối hợp thuận theo đó tiến vào.
Cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tươi vô hại: Có một chút.
Ánh mắt người đàn ông trước mặt dường như bùng nổ mãnh liệt, thời gian yên lặng trong mấy giây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!