*Lời editor: Mình giải thích chút xíu về tên chương nha. Nguyên văn tên chương là – có nghĩa là phần viết về vườn trường, mình thấy hơi dài nên tóm gọi thành Trường học.
Mọi người thấy có ổn hong, nếu có ý kiến gì mọi người có thể comment bên dưới để nhà có thể tham khảo với nha.
—————-
Ngôi trường mà Cố Dực học, nói dễ nghe thì là một trường trung học thực nghiệm của tỉnh, còn nói khó nghe chính là nơi của một đám phú nhị đại không công rỗi nghề ngồi ăn chơi chờ chết.
Phía sau trường học có một khoảng đất trống không lớn lắm, bao quanh bốn phía tất cả đều là bàn ghế bị hỏng, cũ kỹ cong vẹo chất thành đống, có cái lung lay khiến người ta có ảo giác rằng một giây sau lập tức liền sụp đổ.
Nơi này là địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng của trường.
Những trận đánh nhau ẩu đả, những cảnh tượng bắt nạt nơi học đường đều thay phiên nhau diễn ra ở đây. Điều đáng kinh tởm không phải là kẻ ra tay đánh người, mà là đám học sinh lạnh lùng cao ngạo đứng xem từ trên sân thượng hai tầng.
Thực ra, ngày hôm đó Cố Dực là bị Giang Kính kéo đến xem trò vui. Bản thân anh cực kỳ chán ghét mấy tiết mục đấu đá không khác gì động vật thế này, anh đem những nhóm người thích lấy nhiều đánh ít, ỷ thế hiếp người này gọi chung là rác rưởi.
Hôm nay ở trên sân thượng có không ít người, nam sinh cùng một nhóm bạn tụ tập thành tốp năm tốp ba đứng vây thành vòng tròn, vừa phun khói thuốc lượn lờ, vừa tràn đầy hứng phấn mà thưởng thức cảnh tượng náo nhiệt. Một nhóm nhỏ do hoa khôi của trường cầm đầu đang bao vây trấn áp học sinh mới chuyển đến.
Giang Kính ném cho anh một điếu thuốc, vừa châm lửa vừa nói:
"Cô gái này rất trâu bò, mới chuyển đến có hai ngày, đám học sinh trong hội học sinh đã có kết cục quỳ xuống liếm láp, cậu chưa nhìn thấy bộ dạng"chân chó
"kia đâu, chỉ cần quát một tiếng, bọn họ đã sủa hai tiếng, bộ dạng ngu ngốc khiến cho người ta buồn nôn."
Cố Dực không có hứng thú đối với mấy loại chuyện bát quái này, cũng lười phát biểu ý kiến, khẽ gảy tàn thuốc rồi nghiêng đầu liếc mắt nhìn một cái, ai ngờ nữ sinh đang bị một đống người vây hãm trong góc lại đột nhiên giương mắt lên nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau.
Một đôi mắt xanh lam lạnh lẽo như dao sắc nhọn, khóe miệng lại nở một nụ cười xinh đẹp quỷ dị.
Lưng Cố Dực chợt cứng đờ, trên mặt chợt cảm thấy đau rát, ngón tay đang kẹp điếu thuốc trở nên mềm nhũn, suýt bị dọa sợ làm rớt xuống.
Anh giả vờ bình tĩnh, thuận miệng hỏi Giang Kính: Cô gái đó tên gì?
Giang Kính cà lơ phất phơ mà cắn điếu thuốc trên miệng:
"Cho dù cô ấy tên là gì, đến khi lên giường cũng không phải đều là bảo bối sao…"
Cố Dực chế giễu cậu ta:
"Cậu mà cứ ăn mặn không kiêng kị như vậy, cẩn thận mắc bệnh lây qua đường tình dục."
"Ôi, làm sao có thể so sánh được với Cố thiếu gia ngây thơ của chúng ta chứ, cả ngày gọi món mà không uống canh."
Giang Kính cười lưu manh, liếc nhìn anh:
"Cậu ở thế kỷ 18 à, tình yêu của Platon*. Tôi thấy em gái trong hậu cung của cậu chất thành đống lớn rồi đấy, thế mà cậu không thèm để ai trong lòng."
* Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt.
Cố Dực nhún vai:
"Ít nhất mình sẽ không tùy tiện chà đạp cơ thể của người khác, nếu giống như cậu sớm muộn gì cũng bị loạn dục."
Giang Kính xì một tiếng,
"Cậu chính là đang ghen tị."
"Này, để mình nói cho cậu biết, lần trước cậu trêu chọc phải hoa khôi của trường bên cạnh, liền gọi điện thoại tìm đến tận mình, nói là không tìm thấy người, cô gái nhỏ khóc sướt mướt làm mình chịu không được."
Cố Dực dập điếu thuốc, lại một lần nữa châm lửa, chăm chú nhìn ánh lửa đang chập chờn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!