Chương 13: Buông tha

Đầu bên này, cô gái nhỏ trầm mặc.

Cố hút một hơi thật nhiều, sương khói dần dần tan hết, cô nhìn bầu trời đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng cất tiếng:

"Brie, mình biết anh ấy còn yêu mình, nhưng kỳ lạ chính là, loại cái cảm giác này cũng không hề tốt như trong tưởng tượng của mình, thậm chí mình còn cảm thấy mắc nợ với anh ấy."

"Cậu nói xem, hạng người giống như mình, thế mà cũng có lúc sẽ có cảm giác đau lòng, có phải là buồn cười lắm không ?"

Trái tim của Brie tan nát khi lời đó: Thất Thất…

Cô ngồi nghiêng người tựa vào trong chiếc xích đu, hai tay ôm lấy đầu gối, tư thế tự bảo vệ chính mình.

Ba tháng.

Cô nhỏ giọng thì thào, thanh âm rất thấp:

"Nếu như trong ba tháng không bù đắp được cho anh ấy, mình sẽ thử buông tha anh ấy."

Cô ngừng lại vài giây, chầm chậm nói:

"Cũng buông tha cho chính mình…"

Đêm khuya tĩnh lặng, quả thật mới là thứ sự tra tấn con người nhất.

Cô uống xong ngụm rượu đỏ cuối cùng trong ly, mùi rượu nồng đậm lan đến lục phủ ngũ tạng trong cơ thể khiến cả người cô trở nên dễ chịu.

Cô nhảy từ xích đu xuống, đi chân trần đến bên cửa sổ, điện thoại bị nắm chặt trong lòng bàn tay, đi vài vòng rồi cô bấm số gọi đi.

Tít… tít…

Đến tiếng thứ ba đột nhiên dừng lại, cô chưa kịp cất lời, một giọng nữ ngọt ngào phát ra từ đầu dây bên kia: A lô.

Một khoảng im lặng im lìm trôi qua, chỉ còn lại những tiếng hít thở nhỏ bé yếu ớt đan xen nhau giữa đường dây.

Ánh mắt Hạ Hữu Thất dần lạnh đi, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng trên môi:

"Xin chào, tôi tìm Cố Dực"

Đầu bên kia nghe thấy là giọng nữ lập tức cảnh giác, không chút khách khí mà hỏi: Xin hỏi… cô là ai?

Cô gái nhỏ một tay nâng cằm, nghiêng đầu suy nghĩ đưa ra một đáp án chính xác về vấn đề này.

Cô nghe thấy trong điện thoại truyền đến một loạt tiếng bước chân Sột soạt sột soạt, ngay sau đó, bên tai vang lên một giọng nữ hờn dỗi:

"Anh Cố Dực, điện thoại của anh…"

Lưng của Hạ Hữu Thất bỗng chốc cứng đờ, trái tim nóng rực đang đập trong lồng ngực nhảy loạn xạ lên.

Cô đột nhiên không muốn nghe thấy giọng nói của anh nữa.

Vì thế, cô cúp điện thoại.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chăm chú vào vầng trăng khuyết trên cao, trong lòng chậm rãi lướt qua một tia cảm giác vi diệu. Sự sốt ruột, nhộn nhạo trong cơ thể bỗng như sóng lớn triều dâng đánh đến trên cổ họng.

Thành thật mà nói, cô không phân biệt được cái cảm xúc kỳ quái này rốt cuộc là cái gì.

Bởi vì cô chưa bao giờ từng có, cho nên cảm thấy thật lạ lẫm.

Ngay cả người của cô cũng dần trở nên mơ hồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!