Vụ án phanh thây ở trường đại học Nam Kinh còn được gọi là vụ án Nam Kinh 1.19, vụ án Điêu Ái Thanh.
Xảy ra vào ngày 19 tháng 1 năm 1996, địa điểm là ở tỉnh Giang Tô, thành phố Nam Kinh, người bị hại là Điêu Ái Thanh, sinh viên năm nhất của đại học Nam Kinh.
Sau chín ngày sau không có bất kỳ tin tức nào từ Điêu Ái Thanh, sáng sớm ngày 19 tháng 1, một bác gái lao công trong lúc làm việc đã phát hiện ra những miếng thịt nhỏ của thi thể người bị hại tại đường Hoa Kiều thành phố Nam Kinh.
Hung thủ vì muốn hủy đi tất cả dấu vết gây án đã nấu thi thể, rồi chia nhỏ thành 2000 miếng.
Sau khi vụ án xảy ra, công an thành phố Nam Kinh đã vận dụng những lực lượng tinh nhuệ nhất, điều tra với quy mô lớn, những đến nay vẫn không tìm được hung thủ. Năm 2016 chính là thời hạn kết thúc truy tố của vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh.
- Nếu như thật sự là bắt chước vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh, phải chăng điều đó có nghĩa, chúng ta cũng tìm được 2000 miếng thịt người trong trường học? Sở Triệu làm ra vẻ buồn nôn.
- Trước kia, bởi vì tôi có chút tò mò nên đã nhìn qua một số tư liệu, so với trên mạng, còn buồn nôn hơn nhiều, một giỏ thịt nát đặt ở đó, đơn giản chính là hủy đi tam quan (Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.)Tô Bạch vỗ bả vai Sở Triệu:
- Cậu đó, ngoài mồm luôn nói không muốn làm cảnh sát, thế mà con xem loại tư liệu nội bộ này, chậc, chậc, thật đúng là khẩu thị tâm phi (suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.)
- Đó là sở thích của tôi, không được sao? Sở Triệu lắc đầu xem thường, lúc này di động của anh ta lại vang lên.
Lần này anh rể của Sở Triệu không tiếp tục quát mắng anh ta nữa, mà chính là nhỏ giọng hỏi.
- Tiểu tử, có phải cậu có phát hiện gì không? Nếu không phải vậy, cậu đâu có cái gan chó đó, dám cúp máy của tôi!
- Ha ha, anh rể, em tìm được một thứ.
- Thì vụn à?
Chỗ này đã có hơn 300 miếng rồi, khắp nơi đều là thịt vụn, chỉ cần dịch bàn, dịch ghế, lật bụi cỏ, mở nắp bồn cầu, đều là thịt vụn.
- Thứ em tìm được không phải là thịt vụn. Đội trưởng Tôn nghe đến đó, rõ ràng hô hấp của anh ta hơi dừng lại một chút:
- Đó là gì?
- Đầu người. Sở Triệu lấy ra một điếu thuốc lá, ngậm ở trong miệng, nhưng lúc anh ta tìm bật lửa, anh ta lại nhớ ra lúc trước anh ta đã ném bật lửa đi rồi, Sở Triệu nhìn thoáng qua Tô Bạch, nhìn thấy dáng vẻ giống như rất thống khổ, ngồi xổm trên mặt đất của Tô Bạch, anh ta ngạc nhiên hỏi:
- Cậu sao thế, không thoải mái sao?
- Tiểu tử, cậu mau mang đầu người vào trong phòng học, nhanh lên!
- À, được! Sở Triệu cúp máy, ôm đầu người đến trước mặt Tô Bạch.
- Sao thế, không thoải mái?
Sắc mặt Tô Bạch trắng bệch, thân thể co rút, cả người hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác ngạt thở, ngay sau đó, bên tai hắn dường như lại vang lên giọng nói của người dẫn chương trình Phát Thanh Khủng Bố.
"Chào mừng quý thính giả nghe đài, chuyện xưa của chương trình phát thanh đang trong quá trình thu âm, mong quý vị thính giả chờ đợi một chút, hẹn gặp lại quý vị thính giả trong số tiếp theo, không gặp không về"Sau khi giọng nói này biến mất, Tô Bạch mới cảm thấy áp lực và thống khổ trên người hắn cũng biến mất theo.
Lúc này, trong tai hắn mới vang lên tiếng gọi ầm ĩ của Sở Triệu. Ý thức của Tô Bạch có chút hốt hoảng, hắn vội vàng xua tay, lảo đảo đứng lên:
- Tôi không sao, không có việc gì, cậu mang đầu người đi đi, như vậy có thể sớm xác nhận được thân phận. Sở Triệu khẽ gật đầu:
- Cậu thì sao?
Có đi cùng tôi không?
- Tôi muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, tôi cũng không phải là người của hội sinh viên.
- Con mẹ nó, sao cậu lại không có nghĩa khí như vậy chứ, không phải cậu rất thích giết người à? Tô Bạch ho khan một tiếng, sau đó xoay người, ôm chầm lấy bả vai Sở Triệu:
- Tôi thích giết người, cậu nói không sai, nhưng chưa biến thái đến mức thích luộc chín người ta, sau đó cầm dao cắt thành ngàn mảnh, cậu hiểu không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!