Hai người nói thêm vài câu ngớ ngẩn rồi chia tay, Hướng Phù Sinh thậm chí
còn chẳng nhớ lúc Lâm Sóc đi vẻ mặt ra thế nào, chỉ cố giữ cho mình được bình
tĩnh thôi gần như cũng đã khiến tâm sức cô cạn kiệt rồi.
Về phòng, cô không còn tâm trạng để đọc sách, liền đi thắng vào nhà tắm,
cứ mặc nguyên quần áo mà mở vòi hoa sen, làn nước phun ra, thấm ướt cơ thể. Hơi
lạnh từ da thịt thấm sâu vào tận xương tủy, dập tắt những cảm xúc rối bời. Cô
muốn gột sạch mùi của hắn trên cơ thể mình.
Hồi lâu, Hướng Phù Sinh mới khoác vội áo choàng tắm đi ra. Cô chẳng bận
tâm mái tóc còn ướt sũng, nhảy ngay lên giường, vùi mình vào trong chăn. Cô dần
cuộn tròn người như một con tôm, thu mình lại hết mức có thể.
Hai mí mắt càng lúc càng nặng, Hướng Phù Sinh vô thức chìm vào giấc mộng.
Trong giấc mơ, cô bước đi giữa vườn trường Havard, gió mang theo những
bông tuyết, rơi đầy trên người. Hai tay co ro ôm lấy bờ vai, cô bước về phía
trước, trên đường đụng phải vô số những sinh viên đến từ nhiều nước khác nhau.
Cô không hoàn thành kịp bài tập giáo sư giao cho, vậy mà ban nãy trong
lớp, ông không mắng mà còn tận tình chỉ ra những chỗ còn yếu trong dự án của
cô. Lúc này cô mới phát hiện ra, bản thân mình còn xa mới đạt tới mức xuất sắc.
Từ khi đến Mỹ, cô đối mặt với biết bao những khó khăn và thất bại. Khi
còn ở Hồng Kông, có lẽ nhờ vào thế lực của cha mình, cũng có lẽ cô chưa hiểu
núi cao còn có núi cao hơn, con đường cô đi luôn rất thuận lợi. Giờ đây cô mới
cảm nhận sâu sắc được rằng, hóa ra bản thân mình không giỏi giang đến vậy.
Vào thư viện, bước chân của cô đã rất mệt. Để hoàn thành bản báo cáo, cô
bắt buộc phải tham khảo nhiều tư liệu, đây đã là ngày thứ tư cô giam mình trong
thư viện.
Những bông tuyết trên vai tan ra, thấm ướt áo. Bước lên những bậc thang,
mỗi bước chân của cô đều nặng tựa ngàn cân. Không chú ý một chút, cô bước hụt,
ngã nhào ra sau.
"Em chẳng khi nào cẩn thận cả.
"Một giây sau, cô đã nằm gọn trong một vòng tay vững chãi. Ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt ấm áp của Lâm Sóc, cô kinh ngạc khẽ há miệng."Em định hỏi tại sao anh lại ở đây đúng không?
"Lâm Sóc đỡ cô đứng dậy, hai người cùng đứng trên một bậc thang. Hắn mở chiếc ô che cho cô khỏi những bông tuyết đang thi nhau rớt xuống."Giáo sư vừa nãy em gặp trùng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!