Chương 12: (Vô Đề)

Nếu như lỗi lầm có thể xin được, nếu như con người ta không cần phải chạy

theo những thị phi ở đời, vậy thì câu nói "đời là bể khổ" sẽ chẳng có

lí do để tồn tại.

Những đạo lí này, trong lòng hai người đều hiểu rõ, nhưng chẳng ai muốn

thừa nhận nó.

Phù Sinh tỉnh dậy từ cơn mộng mị, tịch dương bên ngoài đã trôi về phía

trời tây. Ánh sáng trong giờ khắc tàn lụi làm căn phòng đỏ au như một bể máu.

Chắc mình ngủ đã lâu lắm, cô nghĩ thầm. Chống tay xuống giường định ngồi dậy,

nhưng chỉ gượng lên tới giữa chừng, cô liền cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ đỡ

mình dậy.

Ngước lên, ánh mắt cô chạm phải chiếc cằm của Lâm Sóc. Trầm ngâm một

chút, cô chuyển hướng nhìn về chiếc ghế sô pha không xa, quả nhiên thấy chiếc

laptop của hắn đang mở sẵn, đặt ở đó.

Đợi cho hắn đỡ mình ngồi dậy xong xuôi, cô mới cất tiếng;

"Không tới công ty không hay lắm đâu."

Hắn tỏ vẻ không để tâm tới ý của cô, "Anh muốn ở cạnh em."

"Tôi rất khỏe." Cô trả lời, giọng nói ẩn chứa ý cự tuyệt.

"Phù Sinh.

"Hắn ngồi bên mép giường, trên sống mũi hờ hững một cặp kính. Có lẽ vì làm việc quá độ nên hắn bị cận nhẹ, bình thường hắn không ưa đeo kính, nói rằng cặp kính rất vướng víu. Thật ra, cô lại thích nhìn hắn đeo kính. Có lẽ vì hiếm khi được thấy nên cảm giác đẹp hơn nhiều."Chúng ta cứ phải như vậy mãi sao? Cứ mãi nói những lời cay nghiệt

về nhau, mãi làm tổn thương, giày vò nhau, nhất định phải như thế?

"Hắn hỏi, giọng nghiêm túc. Hướng Phù Sinh nhìn hắn, cười nhạt:"Nỗi đau của tôi sâu đến đâu,

chẳng lẽ anh không rõ? Từ bỏ việc tranh đấu với đời, anh có làm nổi không? Thả

tôi đi, anh có làm nổi không?"

Hắn nhắm mắt lại, cúi đầu, lát sau nở một nụ cười:

"Anh luôn muốn khiến em thay đổi, Phù Sinh à. Chỉ cần em ở bên anh, chỉ cần thời gian đủ dài, những thứ đã qua sẽ thực sự qua đi, chúng ta thể nào cùng tìm ra lối thoát. Trước đây anh cho là như vậy, hiện giờ, anh vẫn cứ cố chấp coi là như vậy."

Hướng Phù Sinh lặng lẽ lắc đầu. Chấp mê bất ngộ. Trong chúng ta đã có

biết bao người mất cả đời mình vì bốn chữ ấy. Chỉ vì cố chấp, chỉ vì mù quáng,

chỉ vì cho mình là đúng, mà kết cuộc cuối cùng là đứng trước chân tường, hoang

phế cả cuộc đời.

"Có lẽ, cứ thế này cũng không phải lựa chọn tệ nhất

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!