Chương 5: Bia đỡ đạn những năm 60 (1)

Edit: Suzu Adelia

*****

Thời gian Tô Dao xuyên đến thế giới này cũng là thời điểm cốt truyện vừa mới bắt đầu, nữ chủ cũng vừa xuyên qua giống cô. Hiện tại, chắc nữ chủ đang là đang vội làm quen với không gian.

Lần thứ hai nguyên chủ lên sân khấu là một năm sau, cũng là lúc những người khác đang bàn tán——

"Năm ngoái nhà Lý Lại Tử cưới về đứa con dâu kia lại bị nhà bọn họ tra tấn chết. Mới 16 tuổi, bụng mang thai phình to ra, một xác hai mạng."

"Đứa nhỏ ở Tô gia trong thôn? Gọi là Tô Đại Nha ấy hả? Con bé ấy số cũng khổ, cha mẹ chết đói, vì muốn cho mấy đứa em miếng ăn mà phải lấy Lý Lại Tử, chẳng sống yên ổn ngày nào cả, cuối cùng cũng bị tra tấn mà chết, thật đáng thương."

"Nhà con bé còn có ba đứa trẻ còn nhỏ tuổi, cái gì cũng không biết, đói đến mức ăn nhầm cả nấm độc, cả ba mạng người cứ thế mà đi. Cả cái nhà ấy thật là khổ, ài…"

Nữ chủ Lý Đông Mai bỗng nhiên nhớ tới cô gái nhỏ cả người xanh xao vàng vọt vô cùng, đầu lớn, vóc người lại nhỏ, nhìn rất không thuận mắt. Cô gái nhỏ cõng sọt cỏ đi qua trước mắt cô, sắc mặt vô cảm, không có chút sinh khí nào.

Khi đó nghe nói cô gái nhỏ ấy đã kết hôn, Lý Đông Mai khiếp sợ vô cùng bởi vì bề ngoài của Tô Đại Nha thoạt nhìn hoàn toàn giống hệt trẻ con. Sau đó, Lý Đông Mai lại biết cô gái nhỏ kia quả thực là một đứa trẻ mới 15-16 tuổi, ở thời hiện đại vẫn còn là học sinh trung học.

Ở thế giới này, phụ nữ đều kết hôn, mang thai sớm. Mặc dù ở nông thôn kết hôn sớm nhưng cũng không sớm thế. Chỉ là, nhà Lý Lại Tử không dễ trêu chọc gì, cô gái đáng thương kia chỉ cần nói một câu, tên Lý Lại Tử kia liền hung dữ mà mắng lại:

"Ông đây lấy lương thực đổi đàn bà, thích đánh nào thì đánh, nhịn cái rắm của mày lại (1)!"

Mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, kết quả là cứ như vậy mà chôn vùi một mạng người.

Trong lòng Lý Đông Mai lạnh run. Vì bi kịch của cô gái kia và vì chính bản thân cô về sau, xuyên đến một thời đại ngu muội, thiếu hiểu biết như vậy, liệu cô có thể tìm được một người thật lòng hiểu cô, tôn trọng cô, yêu quý cô không?

Cô bỗng nhiên nghĩ tới người kia (nam chủ), lòng Lý Đông Mai hơi hơi ấm áp. Cô không thể một phát giết mọi người (2) cũng như người kia, có tinh thần trọng nghĩa, có trách nhiệm, một người đàn tốt.

……….

Lần đầu tiên chuyên chủ lên sân khấu là để cho nữ chủ nhận thức rõ thời đại này, lần thứ hai là để nữ chủ phát hiện ra cái tốt của nam chủ, làm cho cảm tình của nữ chủ bắt đầu chớm nở. Chỉ hai lần lên sân khấu nhưng lại phác họa được bi kịch của một gia đình.

Vợ chồng Tô Đại Căn không cần phải nói, cốt truyện vừa bắt đầu đã chết vì đói, để lại bốn đứa con nhỏ. Nguyên chủ vì mấy đứa em mà lấy Lý Lại Tử để đổi túi lương thực, sau đó tạo thành kết cục một xác hai mạng, để lại ba đứa em nhỏ. Đứa em lớn nhất 9 tuổi, nhỏ nhất 4 tuổi.

Ba đứa bé ăn phải nấm độc cũng không sống sót.

Nguyên chủ không biết là mình chính là bia đỡ đạn trong một quyển sách, cô chỉ cảm thấy cả đời mình quá khổ. Cô đã không hoàn thành di nguyện của cha mẹ là chăm sóc mấy đứa em nhỏ, lại khiến cho cả ba đứa em ăn nhầm nấm độc mà chết cho nên nhiệm vụ của Tô Dao lần này là——

[Nhiệm vụ chính:

Chăm sóc tốt mấy đứa em, để họ ăn no mặc ấm, khỏe mạnh lớn lên. Khen thưởng nhiệm vụ: 300 tích phân.

Nhiệm vụ chi nhánh 1: Không gả cho Lý Lại Tử, không để một nhà Lý Lại Tử gây họa cho người khác. Khen thưởng nhiệm vụ: 100 tích phân.

Nhiệm vụ chi nhánh 2:

Tìm một người đàn ông đối tốt với mình, bình an hạnh phúc qua đời. Khen thưởng nhiệm vụ: 100 tích phân.]

Mấy nhiệm vụ này nghe rất đơn giản, không khó lắm nhưng ở thời đại này thì đặc biệt khó khăn. Hiện giờ là năm 61 (1961), trong lịch sử, số người chết đói ở Hoa Quốc ước chừng là hơn 1000 vạn người. Chỉ nghe thấy con số ghê người này thôi cũng biết khó thế nào.

Nếu có không gian tùy thân của nữ chủ thì nhiệm vụ này dễ làm hơn nhiều nhưng cô không có.

Cho nên tiêu tiền là cần thiết.

May mà lần này 007 không đi theo cô, nếu không lại nói lảm nhảm suốt ngày, không có cho tiêu tích phân.

Cô mở mắt nhìn ba cây củ cải (3) bên mép giường, đứa lớn nhất 9 tuổi, nhỏ nhất 4 tuổi, cả ba đứa đều mang vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

"Chị khá hơn chút nào chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!