Chương 7: (Vô Đề)

Hoài Giảo xấu hổ muốn khóc.

Nếu Hình Việt lại tiếp tục quát cậu bằng hai câu nói, có khả năng cậu sẽ còn ủy khuất thật lâu, nhưng hắn lại xuống nước xin lỗi, khiến cho cậu hoàn toàn ngượng ngùng lại rớt nước mắt.

Hình Việt tựa hồ cũng không định chờ cậu trả lời, người đàn ông trước mặt hơi rũ xuống với đôi lông mày hờ hững, nhẹ nhàng xoa thuốc lên đầu gối Hoài Giảo, chỉ có chút hơi ấm lại đau nhức cùng lòng bàn tay hắn.

Hình Việt đoán đúng, Hoài Giảo đúng là tính cách rất kiều khí, cậu sợ đau cũng không chịu nổi đau, đặc biệt khi cảm nhận được người thái độ người trước mặt đã có phần mềm mỏng hơn, có thể bị cậu ảnh hưởng.

Có chút đau... Đầu gối dưới lòng bàn tay vừa động, Hoài Giảo còn đang rưng rưng, ​​mí mắt đỏ lên, khẽ khịt mũi.

Thật ra thì có thể chịu đựng được, nhưng thái độ tốt hiếm thấy của Hình Việt đối với cậu khiến Hoài Giảo cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.

Động tác của Hình Việt quả nhiên dừng lại.

Hắn không trả lời giống trong suy nghĩ của cậu:

"Tôi sẽ nhẹ tay chút."

Hình Việt chỉ Ừ một tiếng, nhưng động tác hắn dường như chậm lại rất nhiều.

—— Tập này tên là 《 Thuần phục 》

—— Không tên đàn ông nào có thể chống lại nước mắt của mỹ nhân.

—— Giảo Giảo vừa khóc, ý chí hùng hổ có thể giết heo của tôi đã mềm lòng.

—— Ai có thể nghĩ rằng đây không phải là một bộ phim tình cảm mà là một trò chơi trốn thoát?

—— Và có một điều phải nói, chân của con tôi vừa gầy vừa thẳng, thực sự rất tốt...

Hoài Giảo:...

Hoài Giảo không nên xem phần bình luận, vốn bầu không khí đang tốt đẹp, vì phần bình luận lệch hướng, nên đã trở thành vô ích.

Hình Việt cảm thấy chân dưới lòng bàn tay dường như đang quằn quại, anh cau mày hỏi: Còn đau không?

Hoài Giảo lỗ tai đỏ bừng, cậu lắc đầu nói:

"Không, không sao cả." Phần bình luận càng ngày càng kỳ lạ, Hoài Giảo thậm chí cònt hấy những từ bị cấm do hệ thống mã hóa!

Cậu giơ chân lên, cố gắng thoát khỏi tay Hình Việt.

Người bên kia có vẻ hơi bất mãn với hành vi thất thường của cậu, Cử động cái gì? Hình Việt cau mày ấn đầu gối lại, nhưng vì đôi chân cong của Hoài Giảo, hắn đã dùng một tay giữ lấy bắp chân của cậu.

Đây có lẽ là phần duy nhất trên chân của Hoài Gia có chút thịt, Hình Việt cầm thuốc trên tay, khi chạm vào phần thịt mềm mại, anh cảm thấy cả bàn tay đều mịn màng, làn da trên người Hoài Giảo, nơi nào cũng trắng trẻo nộn nộn.

Những ngón tay thon và dài của Hình Việt với các khớp nối rõ ràng ấn vào bắp chân của cậu, ngón tay hắn có thể lún xuống một chút chỉ bằng cách giữ nhẹ.

Hình Việt sững sờ trong giây lát, đặc biệt là khi anh nhìn lên và thấy biểu hiện của Hoài Giảo.

Người mới vừa khóc đây thôi, khuôn mặt bây giờ đều ửng hồng, Hoài Giảo.

Cậu cũng đang cau mày, nhưng mặt lại đỏ bừng, cậu nói với Hình Việt: Đừng xoa...

Rõ ràng không phải chuyện gì kỳ cục, động tác xoa bóp cũng rất bình thường, nhưng lúc này biểu hiện có chút chống cự của Hoài Lâm lại làm bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Hoài Giảo khuỵu gối, khua chân, bởi vì áo khoác của Hình Nhạc trải trên bàn, nên sau khi nhấc chân lên một lúc lâu cậu cũng không dám giẫm lên.

Hoài Giảo cảm thấy việc ngồi lên quần áo của người khác là quá đáng, nếu cậu thật sự giẫm lên nó, Hình Việt không tìm cậu gây phiền phức mới là lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!