Chương 48: (Vô Đề)

Edit: Creset Munn

Chiếc sofa đôi nhỏ và chiếc bàn cạnh giường ngủ bằng gỗ trong phòng ngủ bị Hoài Giảo đẩy ra cửa.

Cậu ngồi trên tủ, tay chân tê dại.

Kẻ đột nhập không rõ danh tính ở ngoài cửa không hề di chuyển sau khi nói những lời đó. Hoài Giảo không biết đối phương đã rời đi hay chưa, dù sao hắn cũng không hề phát ra tiếng động nào.

Trước mắt cậu chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ mắt mèo trên cửa. Ánh sáng trắng trong hành lang xuyên qua lỗ tròn sau vài giây yên tĩnh, trong hơi thở tiếp theo mọi thứ chìm vào bóng tối.

[Đi rồi.] Giọng nói của 8701 đánh thức Hoài Giảo đang ngơ ngác nhìn cửa.

Nhiệt độ vào những giờ sáng sớm của mùa đông gần như dưới 0 độ, phía Nam cũng không có hệ thống sưởi sàn, ngay cả khi đã bật điều hòa và cậu bước chân trần xuống sàn rất lâu, lòng bàn chân vẫn lạnh đến mức gần như không thể cảm nhận được.

Hoài Giảo cuộn tròn trong chăn, vừa nhắm mắt lại, bên tai cậu đã tự động vang lên tiếng tách khóa cạch, cạch giòn tan.

[Đi ngủ trước đi, sáng mai tỉnh dậy có thể gọi cảnh sát.]

Bây giờ đã hơn hai giờ, chỉ còn mấy tiếng nữa là trời sáng. Cậu nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, khi ngước mắt lên, cậu có thể nhìn thấy cánh cửa căn hộ cách giường ngủ vài mét.

Bên ngoài có con quái vật đang ẩn nấp trong bóng tối với hàm răng và móng vuốt, đứng im lặng trước cửa.

Cậu càng sợ điều gì đó thì cậu sẽ càng nghĩ đến nó nhiều hơn. Hoài Giảo biết mình chỉ cần chờ đợi, nhưng cậu không thể khống chế được suy nghĩ của mình, đến mức không thể ngủ được.

Cậu cố gắng nhẹ nhàng lật người, nín thở, ngay cả tiếng da thịt cọ vào chăn rất nhỏ cũng sợ bị quái vật vô danh ở ngoài cửa nghe thấy.

Cậu quay lưng về phía cửa, nhìn tấm rèm kéo chặt trước mặt, gần như suốt đêm chỉ chợp mắt mọt lắt.

Hoài Giảo hiếm khi thức khuya, một đêm đã là cực hạn của cậu, vừa sáng hơn một chút, cậu liền không khỏi mê man mà ngủ.

Khi thức dậy trời đã sáng rồi.

Điện thoại bị tắt tiếng và cậu không nghe thấy tin nhắn nhắc nhở. Hoài Giảo bấm vào WeChat và quay lại xem từng tin nhắn đã ghim.

Sau khi tắm rửa và ra khỏi phòng tắm, việc đầu tiên cậu làm là gọi cảnh sát.

"Có kẻ đột nhập? Đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ lập tức liên hệ với đồn cảnh sát gần đó để điều tra." Người điều hành cảnh sát vẫn có giọng nói nhẹ nhàng và kiên định như lần trước, sau khi hỏi địa chỉ của Hoài Giảo, an ủi cậu vài câu rồi cúp máy.

Chiếc ghế sofa dựa vào cửa được đẩy về vị trí ban đầu, tiếng trẻ con chơi đùa dưới khu chung cư truyền đến từ ngoài cửa sổ.

Hoài Giảo ngồi ở mép giường lắng nghe âm thanh từ bên dưới sân vào lúc này, lúc này cậu mới cảm thấy như mình đang sống.....

"Cậu nhận thấy có chuyển động ngoài cửa vào lúc mấy giờ?" Nữ cảnh sát cậu hùng tóc ngắn hỏi Hoài Giảo khi đang đứng trong phòng khách của căn hộ sau khi xuất trình giấy tờ tùy thân cảnh sát của mình...

Hai phút trước, có tiếng gõ cửa bên ngoài căn hộ.

Hoài Giảo đoán là cảnh sát nên vội vàng bước tới, nhưng trước khi mở cửa, cậu cẩn thận nhìn qua mắt mèo nhìn ra ngoài.

Đứng ngoài cửa là hai cảnh sát trẻ mặc đồng phục cảnh sát, một nam một nữ.

Ngoại trừ nữ cảnh sát đặt câu hỏi trước, còn một nam cảnh sát đứng phía sau trông rất quen.

Sau khi cửa mở, Hoài Giảo cũng không có phản ứng gì, chỉ liếc hắn một cái, nhưng vị cảnh sát vẻ mặt có chút kinh ngạc nói:

"Lại là cậu, người báo cáo cửa bị cạy khoá lần trước."...

"Hoài Giảo cũng ngước mắt lên, kinh ngạc quay đầu lại."Hai người quen nhau à?

"Nữ cảnh sát bên cạnh nhìn thấy hai người nhìn nhau hỏi."Không có gì to tát. Lần trước tôi báo cảnh sát cũng là vị này đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!