Sau một buổi sáng đầy sóng gió như vậy, phản ứng đầu tiên của Hoài Giảo khi nhìn thấy tin nhắn kia là: điện thoại của Lý Nham chắc chắn vẫn còn trong tay Trần Phong.
Sự thật cũng nhanh chóng chứng minh cậu đoán không sai.
Tin nhắn đó quả nhiên là từ Trần Phong gửi đến, bởi vì ngay sau đó — chỉ vài giây sau thôi — điện thoại lại rung lên, có thêm một tin mới.
Lòng Hoài Giảo dâng lên một cảm giác bất an đến cực độ.
Nhưng linh cảm lại như một giọng nói mơ hồ trong đầu bảo cậu:
"Phải xem đi. Chuyện này rất quan trọng."
Hoài Giảo mím chặt môi, ngón tay hơi run rẩy, bấm mở tin nhắn.
Trước mắt lập tức hiện lên là một bức ảnh đầy vệt máu nhòe nhoẹt.
Có thể thấy những vết gãy, đứt đoạn, máu me bắn tung tóe, rải rác trên mặt bàn lộn xộn.
Đồng tử Hoài Giảo co rút trong một thoáng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tay run lên suýt nữa ném cả điện thoại ra ngoài.
Nhờ hệ thống bảo vệ, các cảnh máu me khủng khiếp đều được làm mờ bằng mosaic, nên thực ra cậu chỉ nhìn thấy một mảng máu đỏ lờ mờ, không rõ ràng.
Nhưng chính vì mơ hồ như vậy, cộng với cảm giác máu tanh và linh cảm xấu đang gào thét trong lòng, khiến Hoài Giảo cho dù không muốn nghĩ cũng lập tức đoán ra được — phía dưới lớp mosaic kia, là cái gì.
"Nếu còn không quay lại, tôi sẽ bẻ gãy tay nó."
Câu uy hiếp mang ý cười kia của Trần Phong, nhắm thẳng vào Lý Nham, vẫn còn vang vẳng bên tai. Hàng mi Hoài Giảo run rẩy, gương mặt trắng bệch, cậu nghĩ — ảnh kia hẳn là tay của Lý Nham.
Trần Phong cố tình gửi bức ảnh ấy cho cậu xem.
Ẩn ý phía sau đã rõ ràng đến không thể rõ hơn. Nếu Hoài Giảo vẫn không đưa ra chút phản hồi nào, vậy thì thứ chờ đợi Lý đồng học kia sẽ không chỉ là một bàn tay gãy.
Tim Hoài Giảo đập loạn như trống trận, đầu óc hỗn loạn đến đáng sợ. Cậu cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, mắt cùng mí đều run nhẹ theo từng nhịp tim. Ngón tay run rẩy, lướt loạn, đến một hành động đơn giản như xóa cũng không làm nổi.
Đây là khuyết điểm lớn mà dù trải qua bao nhiêu phó bản trốn chạy đi nữa, Hoài Giảo vẫn chưa thể khắc phục. Cậu vẫn nhút nhát, yếu đuối như ngày nào. Sau chừng ấy lần chơi game, cậu chẳng hề mạnh mẽ lên bao nhiêu. Gặp tình huống thế này, phản ứng đầu tiên vẫn là cầu cứu 8701.
Chỉ là cậu còn chưa kịp mở miệng, chưa kịp nói ra lời nào...
8701 đã giành trước một bước, nhanh chóng lên tiếng: [ Giả. ]
Hoài Giảo: [???]
Câu giả kia đến quá bất ngờ, khiến cảm xúc cậu vừa mới dồn nén xong nghẹn cứng nơi cổ họng, lời định nói cứ thế mắc lại.
Gương mặt cậu mờ mịt, ngây ngốc đến mức chỉ kịp phát ra một tiếng: A...?
Giọng của 8701 vẫn bình tĩnh như thường lệ:
[Hình ảnh là giả. Trần Phong đang lừa cậu.] [Hắn chỉ đang giữ điện thoại của Lý Nham thôi, chưa làm gì thêm cả.]
Hoài Giảo: [......]
Cậu mất hai giây mới khép miệng lại được. Biểu cảm vẫn hơi kỳ quặc, gương mặt nhỏ nhăn lại, nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu hỏi lại:
[Vậy cái này có được phép nói với người chơi không đó... Hay là cậu lại ăn gian đi cửa sau giúp tôi?]
Hoài Giảo vẫn được tính là một người hiểu khá rõ quy tắc của trò chơi này. Bình thường trong lúc phó bản đang diễn ra, hệ thống không thể can thiệp trực tiếp vào diễn tiến cốt truyện.
Giống như lần ở nhà vệ sinh lầu 3 trước đó, khi cậu bị nhốt bên trong và bị Trần Phong phát hiện — dù tình thế khi ấy nguy cấp đến đâu, 8701 cũng chỉ có thể đưa ra lời nhắc chung chung kiểu như
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!