Chương 117: (Vô Đề)

Trữ Dịch không nói một lời, trực tiếp đứng dậy. Dưới ánh mắt căng thẳng của Hoài Giảo, hắn ta bình tĩnh bước hai bước đến gần, rồi lại ngồi xuống ngay bên cạnh.

Trữ Dịch cao lắm, chắc cỡ một mét chín.

Vì thế nên lúc hắn đứng dậy bước tới trước mặt Hoài Giảo, ngay cả ánh đèn trên đầu cũng bị che khuất đi mấy phần.

Hai người vốn đã chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, đến khi Trữ Dịch ngồi xuống, sofa da lõm xuống một chút, khiến Hoài Giảo không ngồi vững, nghiêng người đổ về phía giữa. Vừa nghiêng sang, vai cậu liền chạm vào vai Trữ Dịch ngồi kế bên.

Thiếu niên cao trung vóc dáng phát triển tốt, vai rộng chân dài, chỉ riêng nhiệt độ cơ thể cũng đã cao hơn Hoài Giảo nhiều.

Nam sinh thể nhiệt cao, phòng nghỉ quanh năm bật điều hòa mười tám độ, cho nên sau khi vào cửa không bao lâu, Trữ Dịch đã cởi áo khoác vứt tạm ở gần cửa.

Nhiệt độ cơ thể quá cao, xuyên qua lớp sơ mi mỏng của đồng phục học sinh, truyền tới từ cánh tay áp sát bên người, khiến cả cánh tay trái của Hoài Giảo như nóng hẳn lên.

Cậu mím môi, động tác hơi có chút cứng ngắc, rụt nhẹ bả vai lại.

Nhưng vừa mới nhúc nhích, đã bị Trữ Dịch bất ngờ túm lấy cổ tay: Muốn đi đâu?

Trữ Dịch cứ tưởng cậu muốn chạy, lông mày nhíu chặt, sắc mặt cũng đổi ngay trong chớp mắt.

Bị nắm lấy, Hoài Giảo vừa mới nhổm người liền lại bị kéo ngược trở về, sức Trữ Dịch lớn đến mức suýt chút nữa khiến cậu ngã nhào về phía người hắn.

Hoài Giảo nhăn mày, chống tay lên tay Trữ Dịch ngồi dậy, nhỏ giọng nói:

"Không có định đi đâu mà......"

Cậu ngẩng đầu lên, hàng mi dài nhẹ khẽ chớp:

"Tôi chỉ muốn ngồi ngay ngắn lại một chút."

Trữ Dịch nhìn hàng mi cong dài của cậu, ánh mắt dừng lại mấy giây. Mãi đến khi nghe Hoài Giảo lên tiếng, cậu ta mới kịp phản ứng lại, gương mặt thoáng xấu hổ, khẽ Ừm một tiếng rồi tự tìm bậc thang cho mình:

"Tôi tưởng cậu muốn chạy, mới vừa rồi còn nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời cơ mà."

"Vậy cậu muốn tôi làm gì?"

Hoài Giảo nghe hắn nói vậy, hình như cũng không còn căng thẳng như lúc đầu nữa. Giờ nhìn Trữ Dịch với gương mặt điển trai đang nhíu mày rối rắm, vẻ lãnh đạm cũng lạnh lùng, đã chẳng còn giống như lúc đầu vừa vào phó bản đã túm lấy mình dữ dằn như thế.

Hoài Giảo có hơi buồn cười. Cậu nghĩ một chuyện không bằng bớt một chuyện, muốn nhanh chóng giải quyết sạch sẽ vấn đề giữa hai người, nên cắn nhẹ môi, chủ động lên tiếng:

"Nếu cậu còn chưa nghĩ ra phải nói gì, tôi về lớp học tiếp nhé."

Ý cậu vốn chỉ là muốn thúc giục Trữ Dịch, nếu có chuyện thì mau nói luôn, định gây sự gì thì làm cho xong. Nhưng ai ngờ câu này rơi vào tai Trữ Dịch thành tín hiệu muốn đổi ý.

Trữ Dịch lập tức quay đầu lại, đuôi mắt sắc nhướng lên.

Bất ngờ, hắn mở miệng hỏi một câu ——

"Cậu với Bạch Giác hôn nhau lúc đó, cảm giác thế nào?"

Hoài Giảo tròn xoe mắt trong một giây, cậu cứ tưởng mình nghe nhầm, môi khẽ hé, A một tiếng.

Đôi mắt cậu vốn đã tròn lúng liếng, mỗi lần nhìn ai cũng như đang ngân ngấn nước. Lúc này, ánh mắt mơ hồ, môi nhỏ hé mở, dừng lại trong mắt Trữ Dịch — xinh đẹp đến mức khiến hắn ta trong khoảnh khắc hô hấp cũng chậm lại mấy nhịp.

Trữ Dịch gắng kiềm chế nhịp tim đập quá nhanh, môi mỏng mím chặt, tay hắn vẫn nắm lấy cổ tay Hoài Giảo. Bàn tay hơi ra mồ hôi, lòng bàn tay áp lên cổ tay mảnh khảnh ấy, chốc lát đã không khống chế được mà siết nhẹ.

Biểu cảm phản ứng của Hoài Giảo, trong mắt Trữ Dịch thực sự đẹp đến lạ.

Chỉ mới hai ngày trước thôi, Trữ Dịch còn tuyệt đối không thể tưởng tượng mình lại đem chữ xinh đẹp gắn vào một nam sinh. Nhưng giờ phút này, cậu ta hoàn toàn không thấy mình dùng sai. Hoài Giảo chính là như vậy — trời sinh đã xinh đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!