Tôi... tôi... Người kia dường như còn đang do dự vài giây,
"Tôi với cậu ấy không thân..."
Nhưng ngay khi Trần Phong giơ đoạn gậy gỗ gãy lên trước mặt, mồ hôi lạnh trên trán nam sinh kia liền rơi lã chã, tay chân luống cuống móc điện thoại ra từ túi áo đồng phục.
Lúc mở khoá, cả bàn tay run lên từng nhịp.
Nhưng so với đôi tay đang run của cậu ta, thì còn có một người run hơn — chính là Hoài Giảo đang trốn trong buồng vệ sinh bên cạnh.
Cửa sổ phòng vệ sinh đóng kín, giữa trưa nắng oi ả, cậu ngồi thu mình trên nắp bồn cầu, mồ hôi từ sau cổ chảy xuống, làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng, dán chặt vào lưng, nóng đến khó thở.
[ Di động. ]
8701 nhắc nhở kịp lúc, khiến cậu đang khẩn trương đến phát hoảng nhanh chóng nhận ra một vấn đề rất lớn.
Ở phó bản, cậu gần như chưa bao giờ nghĩ tới việc dựa vào điện thoại. Các quy tắc phim kinh dị sớm đã dạy: điện thoại trong các trò chơi hoặc phim ảnh đều là vật trang trí, đến lúc quan trọng thì hoặc là hết pin, hoặc là mất sóng.
Cậu thậm chí còn quên mất mình có mang theo điện thoại. Trong tình trạng này, Hoài Giảo vô cùng hoảng hốt, không dám tạo ra chút tiếng động nào có thể thu hút sự chú ý từ bên ngoài.
Cậu cắn chặt môi, gần như nín thở mà mò mẫm trong túi, tìm điện thoại.
[ Vì sao trên người tôi lại mang theo điện thoại chứ?! ]Cậu thầm gào.
Sau lưng tê rần, mồ hôi không ngừng thấm ướt vải áo. Trước khi tiếng chuông vang lên, cậu đã kịp thời ấn nút tắt âm.
Trên màn hình hiện lên ba chữ: [Lý đồng học]— có lẽ là một bạn cùng lớp trong cốt truyện.
Hoài Giảo chẳng còn tâm trí để nghĩ tại sao bạn học lại có số của cậu, chỉ biết cắn môi, rồi thẳng tay ngắt cuộc gọi dù điện thoại không hề đổ chuông.
"Cậu ta, cậu ta cúp rồi..."
Tiếng run rẩy của Lý đồng học vang lên từ bên ngoài. Ngay sau đó, cậu nghe thấy có người chậc một tiếng, rồi tiếng gậy gộc bị gõ mạnh vào đâu đó, giọng nói bực bội vang lên:
Gọi lại.
Điện thoại lại lần nữa bị từ chối.
"Cậu ấy... chắc vẫn đang đi học."
Nam sinh mồ hôi lấm tấm trên trán, đột nhiên như nhớ ra gì đó, vội vàng nói tiếp:
"Hai ngày nay cậu ấy đều đi rất sớm, không biết là có chuyện gì hay không..."
Trần Phong dường như rất hứng thú, khẽ Ồ? một tiếng, ánh mắt hơi nheo lại. Hắn vốn đã biết Trữ Dịch đang theo dõi Hoài Giảo, từ lần thứ hai ép Hoài Giảo vào ký túc xá của Trữ Dịch là đã mơ hồ nhận ra manh mối.
Chỉ là, Trần Phong không cảm thấy Trữ Dịch thật sự coi trọng Hoài Giảo.
Mục đích của đối phương rất rõ ràng — từ đầu đến cuối, có lẽ chỉ là vì muốn khiến Bạch Giác buồn nôn.
Nghĩ đến đây, Trần Phong lại không kiềm được mà nhớ đến lần mình tận mắt chứng kiến cảnh tượng ở phòng dụng cụ hôm đó.
So với mấy cái video mờ mờ quay lén trong điện thoại, cảm giác tận mắt nhìn thấy chân thật hơn gấp trăm lần. Cái cảnh đôi môi quấn lấy nhau, tiếng nước khe khẽ, những ngón tay trắng mảnh run rẩy, cùng với vẻ mặt cố gắng nhẫn nại của Hoài Giảo khi bị cưỡng ép — tất cả đều in sâu vào đầu Trần Phong như một loại mê dược.
Hắn thực sự muốn nhìn thấy Hoài Giảo lần nữa. Muốn đến phát điên.
Không phải ở phòng học đầy người, không có Trữ Dịch, không có Bạch Giác hay bất kỳ kẻ dư thừa nào khác. Chỉ có hắn và Hoài Giảo, đối mặt nhau, riêng tư.
"Tiếp tục gọi, tao cho mày thêm năm phút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!