Chương 8: Cấp Ba Mà Phải Cùng Nhau Đạp Xe Đi Học

Dịch bởi Axianbuxian12

Bộp–

Tiếng cục giấy rơi vào thùng rác.

"Bóng hay!"

Kỷ Phong Miên đứng ở cửa phòng tắm, hào hứng vì bản thân có thể ném trúng ở khoảng cách mấy mét.

Chắc vì hôm qua nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai của hắn nên Khương Nam Thư mới tặng trà sữa để bày tỏ, hắn cảm thấy lấy bóng rổ làm nơi phát tiết năng lượng dư thừa của hắn rất là tốt.

Hắn bước ra khỏi nhà tắm, đứng trước tủ trưng bày, tay đút trong túi quần, mắt lướt qua từng món đồ.

Tủ trưng bày bằng kính đắt tiền, bày những chiếc cúp Kỷ Phong Miên đạt được khi chơi thể thao cực hạn hồi còn ở An Bình.

Cúp trượt ván chỉ tính là mấy cái bình thường, trong đó thậm chí còn có môn thể thao nguy hiểm là leo núi ngoài trời.

Trong hàng hoạt những chiếc cúp, có một thứ lạc quẻ.

Đó là một chiếc cốc nhựa rất bình thường, là chiếc cốc đựng trà sữa.

Chất lượng cốc không tệ, còn được rửa sạch sẽ, thế nhưng vẫn không hợp.

Càng vô lý hơn là, chiếc cốc trà sữa này được đặt ở chính giữa, tục xưng là vị trí C.

Kỷ Phong Miên không hề thấy vô lý, hắn còn đang suy tính có nên đặt làm đế thủy tinh để đặt cái cốc trà sữa này không.

Chung quy, chiếc cốc này cũng là cột mốc lịch sử trên con đường tình bạn giữa hắn và Khương Nam Thư.

Nghĩ là làm.

Kỷ Phong Miên lập tức mở tủ lấy cốc ra, hắn muốn đo kích cỡ rồi cho người làm đế.

"Hửm?

"Lật cốc trà sữa lại, dưới đáy cốc có một vết màu đen. Kỷ Phong Miên nheo mắt nhìn kĩ, phát hiện hình như là một chữ,"An?"

Gì đây, đột nhiên hắn cảm thấy tiệm trà sữa này không đáng tin, nhân viên của tiệm lại viết lung tung lên cốc, khiến đồ lưu niệm của hắn có tì vết.

Kỷ Phong Miên dùng mấy phút cọ sạch vết chữ chướng mắt đó, may mà vì quá hưng phấn nên hôm nay hắn dậy sớm, nếu không thì sẽ làm chậm trễ thời gian hắn đi đợi Khương Nam Thư.

Đúng vậy, để đáp lại lòng thành của đối phương, Kỷ Phong Miên quyết định đạp xe tới cổng chờ người.

Xe đạp đã đưa tới từ lâu, chỉ là vì thời gian trước quan hệ giữa hai người cứng ngắc nên hắn chưa dùng tới.

***

Sáng sớm.

Đại viện Bạch Vân tuy còn ít người, công trình công cộng đã lộ vẻ tồi tàn, nhưng được cái yên tĩnh.

Không khí bên ngoài xen lẫn hương cỏ đẫm sương sớm, giữa tán cây ríu rít chim kêu, nơi đây giống như một thiên đường giữa chốn thành thị ồn ã.

Khương Nam Thư ra ngoài đúng giờ.

Anh đứng sững trước sân.

Trong sân trống không, chiếc xe đạp anh khóa để bên ngoài đã mất dạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!