Dịch bởi Axianbuxian12
Không tới một tháng, Kỷ Phong Miên đã hòa nhập vào cuộc sống ở Ngũ trung Lễ Châu.
Hắn rất phóng khoáng, khả năng vận động lại cao, kĩ thuật đánh bóng đứng đầu Ngũ trung, tình hữu nghị giữa con trai cấp ba lúc bắt đầu đều rất đơn giản.
Bây giờ đang là lúc nghỉ trưa, đám con trai dồi dào tinh lực nắm bắt thời gian đi chơi bóng, cho dù cái nóng oi bức cũng không ngăn được sự nhiệt tình của bọn họ.
Khương Nam Thư không thích những môn thể thao đối kháng kịch liệt, cũng không có ai mời anh tham gia.
Anh đứng ở hành lang nối giữa hai tòa nhà dạy học, dựa vào lan can, tay cầm quyển sách.
"Bóng hay!
"Tiếng hoan hô phá vỡ không khí, anh gấp sách lại rồi cúi đầu nhìn xem. Khương Nam Thư cũng không phải người máy đọc sách, anh cũng cần thư giãn. Cách thư giãn của anh không giống người khác. Giống như lúc này, xem đám con trai chơi bóng rổ chính là cách anh thư giãn. Vừa cảm nhận được hơi thở của cuộc sống vừa không phiền phức tới mức cần phải giao lưu với người khác. Kỷ Phong Miên vào rổ một quả hay, hắn đang bị vây quanh, người bên cạnh đang thảo luận không ngớt các chi tiết vừa rồi."Phong ca, quả lúc này đúng là tuyệt vời!"
"Đúng đúng, năm ngoái mà có mày thì sao chúng ta lại bị bọn Tam trung đánh cho như vậy chứ?"
"Giải liên trường năm nay chính là ngày phục thù, hahaha...
"Kỷ Phong Miên ngửa đầu uống nước, ánh mặt trời chiếu qua chai nước, khúc xạ ra tia sáng. Qua tia sáng, hắn nhìn thấy một bóng người còn chói mắt hơn ánh mặt trời. Người đó đứng ở hành lang lầu hai và nhìn xuống đây. Khương Nam Thư?"Này, Phong ca!"
Khụ—
Nước lạnh chảy vào cổ áo, hồn Kỷ Phong Miên quay lại, ban nãy hắn nhất thời quên nuốt.
Mất mặt.
Vành tai Kỷ Phong Miên nóng bỏng, hắn phát tiết cảm xúc này trên sân bóng, cực kì dữ dội.
Chuyền bóng, đỡ bóng, Kỷ Phong Miên đang chuẩn bị ba bước lên rổ lại vô thức ngẩng đầu lên, hắn đụng phải ánh mắt của Khương Nam Thư.
Cậu ta đang nhìn mình.
Cùng lúc nhận ra thì động tác lên rổ của hắn thay đổi thành động tác úp rổ.
Ừm, hoàn hảo.
Thậm chí Kỷ Phong Miên còn treo người trên vòng đai rổ một lúc, duy trì tư thế đẹp trai.
Hắn đưa mắt nhìn Khương Nam Thư.
Hừ, chắc chắn Khương Nam Thư phải ngạc nhiên về kỹ thuật của hắn.
Rắc—
Một tiếng rắc, Kỷ Phong Miên không kịp phản ứng lại thì người hắn đã rơi xuống.
Vòng đai rổ cũ kĩ vốn đã không chịu nổi sức tấn công mãnh liệt đã lung lay muốn gãy, lại thêm Kỷ Phong Miên treo người trên đó nên bị gãy là chuyện đương nhiên.
Ngu ngốc.
Khương Nam Thư đứng nhìn cả quá trình chỉ có một suy nghĩ như vậy.
"Phong ca!
"Mọi người xung quanh vây lấy hắn. Tố chất thân thể Kỷ Phong Miên rất tốt, cho dù ngã mông chạm đất cũng chỉ mất vài giây là đã cắn răng đứng dậy. Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là xem bản thân có bị thương không mà là ngẩng đầu nhìn Khương Nam Thư. Quả nhiên, hắn nhìn thấy người trên tầng khẽ nhếch môi, là nụ cười trào phúng còn chưa kịp thu lại."Giả vờ giả vịt.
"Kỷ Phong Miên cắn răng mắng một câu. Trần Học Lễ đúng lúc đứng bên cạnh hắn, cậu ta nhìn theo ánh mắt của Kỷ Phong Miên thì nhìn thấy bóng Khương Nam Thư xoay người rời đi. Đúng là Kỷ Phong Miên nhìn Khương Nam Thư không thuận mắt. Nửa tháng trước, không biết Khương Nam Thư nói gì với lão Chu, dù sao thì hai người chắc là có mâu thuẫn. Qua một thời gian, Trần Học Lễ thấy quan hệ giữa hai người cứng nhắc, trên lớp cũng không nói chuyện, rõ ràng là bạn cùng bàn, giữa hai người lại như có một bức tường ngăn."Phong ca?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!