Khi nói ra lời này tay hắn còn vô thức nhấn một cái.
Khương Nam Thư không kịp phòng bị, mặt lại đập vào bụng của Kỷ Phong Miên.
"!"
"Thật sự không ngất này." Kỷ Phong Miên lẩm bẩm.
Khương Nam Thư không nhịn nổi nữa, anh đẩy người đang đơ như khúc gỗ ra rồi đứng dậy. Vị trí vừa rồi thực sự quá nguy hiểm, thật không thích hợp.
Kỷ Phong Miên lùi lại mấy bước, dựa vào bàn học đối diện. Hắn ngơ ngác cúi đầu, "Đúng nhỉ, vừa rồi cậu sờ tôi nhưng tôi cũng không thấy chóng mặt, đúng là kì lạ."
Khương Nam Thư lạnh lùng nói: "Tôi đẩy cậu ra chứ không phải sờ cậu."
"Như nhau mà." Kỷ Phong Miên thuận miệng nói, "Tại sao tôi không ngất, lẽ nào tôi đã khỏi bệnh rồi?"
Khương Nam Thư không hiểu lĩnh vực tâm lý học, cũng chưa từng đọc sách có liên quan, nhưng anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Cậu mặc quần áo vào trước đi."
Không ngờ Kỷ Phong Miên lại cúi đầu dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, vành tai đỏ ửng lên.
Da hắn hơi ngăm nhưng cũng không ngăn được màu đỏ nơi vành tai.
Khương Nam Thư hơi bất ngờ, không hiểu chuyện gì. Anh đang tính mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Phong Miên nên cũng thuận thế nhìn theo.
"…"
Hai người im lặng, không khí như ngừng lại.
"Cậu…có muốn đi giải quyết chút không?" Khương Nam Thư hỏi hắn đầy khó khăn.
Kỷ Phong Miên là người tràn đầy tinh lực, tất nhiên là cũng thể hiện cả ở phương diện này. Hai năm qua hai người sớm chiều bên nhau, thỉnh thoảng cũng có lúc ngủ chung.
Nói tóm lại, Khương Nam Thư không hề xa lạ với tình cảnh này.
Thế nhưng, vấn đề ở đây là khi đó Kỷ Phong Miên đều không được tỉnh táo, như thế này vào lúc sáng sớm là chuyện rất bình thường của con trai.
Thời điểm hiện tại rõ ràng không bình thường.
"Tôi…" Dường như Kỷ Phong Miên muốn nói gì đó.
Ngay lúc này ngoài hành lang truyền tới tiếng của Phương Hiểu.
"Phong ca! Nam ca! Hai người ở phòng nào?"
Hai người trong phòng cực kì ăn ý, Kỷ Phong Miên xoay người đi vào nhà vệ sinh, Khương Nam Thư thì đi ra mở cửa.
"Bên này."
Phương Hiểu vừa vào cửa đã kéo ghế ngồi xuống, cậu ta không thấy Kỷ Phong Miên nên thuận miệng hỏi.
"Phong ca đâu?"
Khương Nam Thư: "Trong phòng tắm."
"Vẫn đang tắm à, Phong ca lề mề như vậy không phải là đã xảy ra chuyện gì đấy chứ."
Phương Hiểu đứng dậy gõ cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!