"Bên này."
"Ừ.
"Hai người chạy vội tới trường chỉ trong mười phút, Khương nhìn thấy bóng dáng đang đi qua đi lại. Anh nhanh chân bước tới,"Hà San San."
"Á!" Hà San San giật mình, "Cậu... cậu.. cậu tới rồi à."
"Ừ, Trần Học Lễ đang ở trong phòng nào?"
"Phòng máy tính số ba."
Kỷ Phong Miên lấy điện thoại ra, "Lát nữa có thể nhờ cậu im lặng một chút được không?"
Hắn nhìn Hà San San, mặt mày không có biểu cảm nhưng lại khiến Hà San San thấy rất đáng sợ, cô cẩn thận gật đầu sau đó lấy tay che miệng lại.
Ba người họ khẽ khàng đi lên lầu.
Cửa phòng máy tính số ba hé mở, bên trong không mở đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ hắt ra từ màn hình máy tính.
Kỷ Phong Miên đưa điện thoại cho Khương.
Không cần nói thì Khương đã hiểu ý của hắn, lưu lại chứng cứ.
Thực ra trong phòng máy tính có camera giám sát, nhưng vì không đủ tiền nên giám sát lúc mở lúc không, bọn họ không thể chắc chắn giám sát hiện có đang mở hay không.
Sau khi chuẩn bị xong thì Kỷ Phong Miên đột ngột mở đèn lên, sau đó hắn xông thẳng vào, "Mày đang làm gì đấy!
"Trần Học Lễ vừa quay đầu lại thì người đã bị dí sang một bên. Màn hình máy tính còn đang mở và vẻ mặt hoảng hốt của Trần Học Lễ đều đã được quay lại."Mày.. đang.. làm.. gì.." Kỷ Phong Miên nghiến răng nói ra từng chữ.
Lúc nói, tay hắn hơi buông lỏng.
Trần Học Lễ không bỏ qua cơ hội, cậu ta đột ngột vùng ra rồi chạy về hướng cửa.
Rầm—
Tiếng động lớn vang khắp phòng, mấy chiếc máy tính ở hàng cuối bị Trần Học Lễ xô xuống đất trong lúc hoảng loạn.
Kỷ Phong Miên lại đuổi theo, tay nắm lấy cổ áo, ngăn cậu ta bỏ chạy.
Lúc này Trần Học Lễ đã mất hết lý trí, cậu ta xoay xoay người lại vung tay đấm vào mặt Kỷ Phong Miên.
Kỷ Phong Miên không kịp tránh nên bị đánh sượt qua gò má.
Hắn giơ tay đánh mạnh vào xương sườn Trần Học Lễ.
Phần sườn sẽ khiến người ta thấy đau đớn dữ dội nhưng sẽ không bị thương quá nặng.
Kỷ Phong Miên lại luyện tán đả nhiều năm, hắn biết đánh vào đâu sẽ khiến đối phương đau nhất.
Hắn không hề nương tay, sau khi đánh mấy cái thì hắn khóa khớp đối phương lại, ghì chặt cậu ta dưới đất.
"Báo cảnh sát đi."
Khương Nam Thư vẫn luôn im lặng dõi theo, dường như nghe thấy hắn nói mới tỉnh táo lại.
"Ừ."
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!