Chương 37: Cách Giao Lưu Chính Xác Của Bạn Bè

Dịch bởi Axianbuxian12

"!

"Khương Nam Thư không nghĩ được nhiều, đẩy mạnh hắn ra. Tố chất cơ thể hai người quá chênh lệch, trước đây đánh nhau Khương Nam Thư chưa từng làm Kỷ Phong Miên bị thương được, thậm chí đẩy hắn cũng không ngã. Nhưng lần này anh chỉ mới đẩy vào vai thì Kỷ Phong Miên đã ngã về sau. Bộ dạng hắn nhếch nhác, hai tay gắng gượng chống xuống đất, hắn cúi đầu, tóc mái che khuất đôi mắt, mãi không thấy có động tĩnh."Phù—

"Khương Nam Thư đứng dậy dựa vào bàn lấy hơi. Trong sân im lặng, ngoài tiếng côn trùng kêu thì Khương Nam Thư chỉ nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập của mình anh. Không phải vì xấu hổ, mà là kinh ngạc. Mới vừa rồi... là một nụ hôn>hôn? Dù Khương Nam Thư không có kinh nghiệm, không có bạn bè nhưng anh cũng có thể hiểu được, hành động này vượt xa giới hạn của bạn bè. Kỷ Phong Miên thật sự say rồi?"Kỷ Phong Miên?"

Không có phản ứng.

"Kỷ Phong Miên!

"Khương Nam Thư lại hét một tiếng. Người ngồi dưới đất ngước đầu lên nhìn,"Cậu về thăm tôi sao?"

"..."

Dường như Kỷ Phong Miên không cần câu trả lời, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Khương Nam Thư một cách ngốc nghếch, "Lần đầu tiên tôi mơ thấy cậu, cậu chết rồi cũng chẳng muốn vào mộng gặp tôi một lần, tại sao?"

"...

"Khương Nam Thư yên tâm, xem ra hắn thật sự đã say rồi, sau khi mất lý trí thì kí ức rối loạn lại chiếm chỗ trong đầu hắn. Anh không nói gì, tranh luận với người say chẳng có ý nghĩa gì. Khương Nam Thư đi tới, anh cúi xuống kéo tay Kỷ Phong Miên,"Đứng dậy."

"Cậu... cậu đừng đụng vào tôi, tôi sợ mình lại nổi điên..."

"Im miệng." Khương Nam Thư lạnh giọng cắt ngang, "Không được gây chuyện.

"Con ma men ngồi dưới đất bị mắng thì thành thật hơn, phối hợp đứng dậy. Khi được dẫn tới bên giường, cảm nhận được Khương Nam Thư sắp rời đi hắn mới lại có phản ứng khác."Cậu đừng đi, ở lại bên tôi một lúc được không, một lúc thôi."

Khương Nam Thư rủ mắt nhìn bàn tay đang kéo lấy cổ tay anh, anh đang tính nói thì lại nghe Kỷ Phong Miên nói thêm.

"Ngồi ở đây một lúc, tôi sẽ không... không ép cậu ngủ ở đây đâu."

Anh nhịn rồi nhịn, "Tôi không ngủ ở đây thì cậu định cho tôi ra sân chải chiếu ngủ đất à?"

"...

"Kỷ Phong Miên bị chất cồn làm cho đại não trì trệ, hắn vẫn chưa hiểu ý của câu nói thì đã thấy Khương Nam Thư đứng dậy rời đi. Lại là bóng lưng. Hắn giơ tay che mắt, khóe miệng kéo lên nụ cười. Cho dù trong mơ Khương Nam Thư cũng vẫn không nể tình như vậy. Không sao. Không biết qua bao lâu, Kỷ Phong Miên vẫn đang chìm trong đau thương bỗng nhiên cảm thấy mặt mát mát. Mí mắt hắn nặng chịch nhưng vẫn cố gắng mở ra, sau đó hắn sững người."Sao... sao cậu lại quay lại?

"Khương Nam Thư không thèm để ý hắn, anh lấy khăn lông lau mặt và cổ cho hắn. Ngón tay anh rất lạnh, còn mang theo hơi ẩm. Kỷ Phong Miên chỉ cảm thấy trời đất như đảo lộn, không hiểu giấc mơ này là sao. Khương Nam Thư đang lau mặt cho hắn? Giấc mơ này không khỏi quá tốt đẹp. Một giây sau, chuyện tốt hơn lại xảy ra. Khương Nam Thư đẩy hắn,"Nằm xích vào trong."

"Hả?"

"Cậu tính cho tôi ngủ đất à?" Khương Nam Thư hỏi.

Nơi này đã lâu không có người ở, tạm thời dọn được một phòng ngủ.

Mấy ngày nay họ đều ngủ chung.

Giường cũng rộng, đủ cho hai thằng con trai cao to ngủ.

Chỉ là Khương Nam Thư biết cái tật xấu của Kỷ Phong Miên nên bình thường anh đều ngủ bên trong sát với tường, nhường phần lớn giường cho Kỷ Phong Miên.

Nhưng hôm nay lại không thế được.

Để con ma men ngủ mép ngoài không an toàn.

Khương Nam Thư thấy hắn không phản ứng thì trực tiếp đẩy hắn một cái rồi ngồi xuống.

"!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!