Chương 36: Chúc Mừng Và Điều Bất Ngờ

Dịch bởi Axianbuxian12

Khi Kỷ Phong Miên tỉnh lại hắn nhìn thấy đỉnh màn ố vàng, mũi ngửi thấy mùi hương của riêng căn nhà cũ dưới quê, trong không khí có mùi của rêu.

Trong nhất thời hắn có hơi hốt hoảng.

Trong phòng không mở đèn, ánh sáng mờ mờ.

Cho dù đang giữa mùa hè mà trong phòng cũng mát như đang mở điều hòa.

Bên ngoài truyền tới tiếng quạt máy kẽo kẹt, cái màn bay bay theo cơn gió thổi ra từ chiếc quạt.

Hắn đang ở lúc nào đây?

Nghỉ hè ư? Sau khi chơi đến mệt với Khương Nam Thư thì cùng nhau hóng gió ngủ trưa?

Đúng, Khương Nam Thư!

Kỷ Phong Miên đột nhiên bật dậy, hắn kéo màn ra, không kịp mang dép, chân trần chạy ra ngoài tìm người.

"Cậu làm gì thế?

"Giọng Khương Nam Thư vang lên. Kỷ Phong Miên dừng lại nhìn người đang ngồi cạnh cửa, nhìn thấy Khương Nam Thư đang mượn ánh sáng bên ngoài để đọc sách, hắn sững người. Từ nhỏ Khương Nam Thư đã thích đọc sách. Cho dù đang nghỉ hè cũng vậy. Giờ ngủ trưa nào Khương Nam Thư cũng dậy trước hắn rồi ngồi ở chỗ này đọc sách."Cậu... lại không gọi tôi..."

Khương Nam Thư hơi bất ngờ rồi mới hiểu ra, "Cậu nhớ ra rồi à?"

Khương Nam Thư nhanh chân bước tới, hắn giơ tay kéo lấy cổ tay Khương Nam Thư, "Sao... sao tôi có thể quên cậu, tôi không muốn, thật sự không muốn."

Khương Nam Thư gật đầu, "Tôi biết, cơ chế quên mất não bộ của con người vẫn luôn rất bí ẩn."

Kỷ Phong Miên im lặng một hồi rồi nói nhỏ, "Sao cậu không nói thẳng với tôi, làm tôi... tôi cứ áy náy vì không biết bản thân có đứng núi này trông núi nọ không."

"Nói gì vậy trời" Khương Nam Thư tức cười, "Trong kí ức của cậu tôi đã chết rồi, tôi còn nói với cậu kiểu gì?"

"...

"Một kích chí mạng, Kỷ Phong Miên á khẩu. Khương Nam Thư nhìn hắn, ho một hơi,"À phải, kí ức cậu sai lệch cũng logic đấy, tôi thì chết, cậu thì từ một nhóc đen to con biến thành thằng nhóc đẹp trai, không tệ.

"Đầu Kỷ Phong Miên cúi ngày càng thấp, chỉ kém không chui luôn vào ngực. Nói xong thì Khương Nam Thư cũng mặc kệ hắn, anh giật tay ra rồi đi ra ngoài sân. Kỷ Phong Miên vội vàng đuổi theo, mới được vài bước thì đã bị cỏ trong sân đâm vào chân cho kêu oai oái."Á—-

"Hắn ôm chân nhảy tưng tưng. Cỏ dại trong sân đã được xử lý qua nhưng vì bọn họ về gấp quá nên cũng sẽ có chỗ bị bỏ sót. Khương Nam Thư không nhịn được, cười thành tiếng,"Được rồi, quay lại đi giày vào, tôi đợi cậu ngoài sân."

Nghe vậy thì Kỷ Phong Miên mới yên tâm, hắn quay người vào phòng mang giày.

Khương Nam Thư sẽ đợi hắn, vậy là đủ.

Còn những chuyện khác thì có thời gian để từ từ.

Bọn họ ở trấn Thanh Thủy Hà ba ngày, trong ba ngày này họ đã đi hết những nơi hồi nhỏ từng chơi đùa.

Những chuyện ngày đó Kỷ Phong Miên nhớ ra chưa hề hoàn chỉnh, chỉ nhớ ra một mình Kỷ Phong Miên.

Những kí ức khác đã được bổ sung khi Khương Nam Thư dẫn hắn đi xem trong ba ngày nay.

Sáng sớm ngày thứ tư Kỷ Phong Miên lại nói muốn cho anh một bất ngờ làm lời xin lỗi, cũng là lời cảm ơn.

Thế là Khương Nam Thư đợi ở trên trấn Thanh Thủy Hà một ngày, đến chiều muộn mới được Kỷ Phong Miên đón về.

Vừa bước vào sân, Khương Nam Thư sững người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!