Dịch bởi Axianbuxian12
"Vậy là đồng ý?
"Khương Nam Thư khẽ nhíu mày, nhìn Kỷ Phong Miên. Vừa nhìn vẻ mặt của anh thì Kỷ Phong Miên đã biết không ổn, lại không chú ý rồi. Khương Nam Thư thở dài,"Bao nhiêu lần rồi mà cậu vẫn chẳng tiến bộ gì cả."
Kỷ Phong Miên:
"Tôi... thì, cậu nói muốn hiểu thêm về tôi, đương nhiên tôi phải thỏa mãn mong muốn của cậu. Bạn bè với nhau mà ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được thì nào phải anh em?"
Khương Nam Thư: "Vậy cậu có từng nghĩ tôi thật sự muốn tìm hiểu cậu hay là chỉ mượn chuyện này để cậu đồng ý yêu cầu của tôi chưa?"
Kỷ Phong Miên chớp chớp mắt, "Có gì khác nhau sao?"
"Đương nhiên là khác."
Công tác tiêm phòng 1 năm qua không hề có tiến triển.
An Khả Hạ đã tới An Bình, dường như đã rời khỏi cuộc đời hắn.
Nhưng nói thế nào thì Kỷ Quốc Hoa vẫn là bố của Kỷ Phong Miên.
Hơn nữa, đại học B sau này hai người họ báo danh vào cũng ở An Bình.
Khương Nam Thư là người thường lo trước tính sau, cho dù An Khả Hạ không ở đây, cho dù bận rộn dạy bù cho Kỷ Phong Miên, cho dù bận rộn thi đại học nhưng Khương Nam Thư vẫn không quên chuyện tăng đề kháng trà xanh cho Kỷ Phong Miên.
Thế nhưng chẳng có kết quả gì.
Anh thật sự không hiểu nổi, Kỷ Phong Miên rõ ràng là một người thông minh, khi làm đề chỉ cần giảng một chút là đã hiểu, sao đến chuyện này hắn lại cứ ngơ ngơ mãi vậy.
"Đừng để vẻ bên ngoài mê hoặc, nghĩ thêm về mục đích của đối phương, đừng chỉ vì một hai câu nói mà dễ dàng thay đổi suy nghĩ của bản thân.
"Khương Nam Thư nói. Kỷ Phong Miên nhíu mày,"Người khác thì tôi lại chẳng như vậy, cậu là Khương Nam Thư mà...
"Câu nói của Kỷ Phong Miên chặn đứng câu nói tiếp theo của Khương Nam Thư. Anh do dự một hồi, anh nghĩ với kiểu người như Kỷ Phong Miên thì nói thẳng ra sẽ có tác dụng hơn."Cậu có biết thế nào là trà nghệ không?"
Kỷ Phong Miên: "Hả? Là... kỹ thuật pha trà à?
"Quả nhiên không biết. Khương Nam Thư giải thích,"Đây là nghĩa mở rộng của từ "trà xanh"."
"Trà xanh?" Kỷ Phong Miên thật sự không có hiểu biết gì về cái này.
"Nói đơn giản là, bên ngoài thì thản nhiên, nhìn có vẻ yếu đuối nhu nhược, nói chuyện vòng vo, lấy lùi làm tiến, rõ ràng là thứ mình muốn nhưng qua cách nói chuyện cao siêu lại biến thành cậu chủ động cho, còn người ta thì thụ động nhận thôi..."
Kỷ Phong Miên nghe mà ngơ ngác, "Nhưng, tôi thật sự muốn dẫn cậu tới trấn Thanh Thủy Hà để hiểu hơn về quá khứ của tôi mà."
"Vừa rồi cậu đưa tôi đi xem trường tiểu học của cậu, quán ăn sáng cậu hay ăn, tôi làm vậy không phải là có qua có lại sao?
"Nước đổ đầu vịt! Khương Nam Thư không nhịn nổi nữa, anh trợn mắt không thèm phí lời với hắn nữa. Anh bắt đầu nghĩ lại, có phải cách mà anh nghiên cứu ra quá nhẹ nhàng nên khiến người não toàn cơ bắp như Kỷ Phong Miên không nhìn ra được. Có lẽ nên dùng cách trực tiếp một chút? Kỷ Phong Miên sợ đồng tính, nếu lấy trà nghệ làm chất kích thích và liên hệ với chứng sợ đồng tính thì chắc sẽ có được hiệu quả mong muốn. Ví dụ câu nói đầy mùi trà như"anh ơi anh có cơ bụng kìa, thật là hâm mộ quá".
Khương Nam Thư không muốn gây trở ngại cho tương lai của Kỷ Phong Miên, nhưng là bạn bè thì giúp đối phương có kiến thức nhất định về trà xanh là điều nên làm.
Nếu sau này Kỷ Phong Miên vẫn vì những lời trà nghệ hay nguyên nhân cốt truyện mà phải lòng An Khả Hạ thì anh sẽ cắt đứt liên hệ với hắn là được.
Khương Nam Thư không ngốc, anh có thể nhận ra An Khả Hạ có địch ý với anh.
Chỉ là anh không có thời gian so kè cái này, thời gian của anh nên dùng cho thứ đáng quý hơn mà không phải dùng để đấu tranh vô nghĩa.
Còn Kỷ Phong Miên, bọn họ là bạn bè, nhưng sau khi trưởng thành tình bạn sẽ dần đi xa, sau khi có tình yêu và kết hôn lập gia đình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!