Dịch bởi Axianbuxian12
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư.
Bởi vì họ có vẻ ngoài đẹp trai lại còn là người nổi tiếng trong trường.
Chuyện vừa xảy ra hoàn toàn bị sự xuất hiện đột ngột của Kỷ Phong Miên lấn át.
Khương Nam Thư khẽ liếc nhìn, anh thấy An Khả Hạ đang ngã dưới đất, được các bạn khác đỡ dậy.
Có vẻ cậu ta muốn nói gì đó nhưng mấy bạn học lại không nhẫn nại, chỉ tiện tay đỡ cậu ta dậy rồi chạy đi luôn.
Đây chính là... trà nghệ sao?
Khương Nam Thư chưa tiếp xúc với người có tính cách như vậy, trước giờ giao lưu với người khác anh luôn thẳng thắn, luôn dùng cách hiệu quả nhất để đạt được mục đích.
Cho dù anh nhớ An Khả Hạ trong tiểu thuyết được gọi là trà xanh, nhưng khi những thủ đoạn này xuất hiện trước mắt thì anh vẫn không phản ứng kịp.
Vừa rồi cậu ta đã cố ý ngã?
Ngã cho người khác thấy?
"Người khác" ở đây chính là... Kỷ Phong Miên?
"Này, Khương Nam Thư, tôi giận rồi đấy."
Anh hồi thần, đối diện với mắt Kỷ Phong Miên, "Sao thế?"
Kỷ Phong Miên: "Đã hai tháng không gặp, cậu lại chẳng nhìn tôi mà nhìn cái gì đấy? Ở đây có ai đẹp trai hơn tôi sao?"
"Không có."
Câu trả lời thẳng thắn này lại không khiến Kỷ Phong Miên vừa lòng, "Tôi biết, chắc chắn là cậu đang cảm thấy kiểu tóc bây giờ của tôi rất buồn cười, không đẹp trai như lúc trước, thế nên cậu mới không chịu nhìn tôi.
"Trong lúc nói chuyện cả hai đã đi tới khu nghỉ ngơi của lớp A. Khương Nam Thư cũng đã ổn định hơi thở. Trên đường đi Kỷ Phong Miên cứ ì èo đòi Khương Nam Thư khen hắn đẹp trai. Khương Nam Thư không muốn để ý tới hắn, hôm kia video call hắn nói mấy ngày nữa mới về, kết quả lại bày ra trò đột kích này. Hơn nữa, anh còn gặp lại Kỷ Phong Miên trong tình huống thảm hại như vậy nữa, anh cứ thấy không được tự nhiên."Quả nhiên là cậu giận rồi."
Khương Nam Thư liếc nhìn hắn, "Sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Cậu không khen tôi đẹp trai."
"Cậu có đẹp trai hay không thì nhìn ánh mắt người khác là biết, đây là sự thật khách quan, không cần tôi phải khẳng định.
"Khương Nam Thư trần thuật lại sự thật. Đường đi tới đây có không ít nữ sinh liếc nhìn Kỷ Phong Miên. Sau khi cắt tóc ngắn, ngũ quan trên gương mặt hắn càng lộ rõ ưu thế."Người khác là người khác, tôi không quan tâm."
Khương Nam Thư vốn muốn khen hắn một câu như mọi khi, kết thúc đoạn đối thoại vô nghĩa này.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy An Khả Hạ kéo cái ghế ra ngồi dưới ánh mặt trời.
Bạn cùng lớp đều tới khuyên nhưng cậu ta lại cứ lắc đầu, lúc lắc đầu ánh mắt lại liếc nhìn về phía anh đang đứng.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
An Khả Hạ hốt hoảng cúi đầu, động tác chuẩn bị đứng dậy cũng dừng phắt lại.
Bạn học đứng bên cạnh cậu ta cũng nhận thấy gì đó nên quay đầu nhìn sang đây.
Khương Nam Thư không hề dời ánh nhìn, cũng chẳng có biểu cảm gì, anh chỉ cứ nhìn về hướng đó.
Có lẽ là ánh mắt của anh quá thản nhiên nên người bạn học không biết tên kia cũng cúi đầu tránh đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!