Dịch bởi Axianbuxian12
Cuộc sống của Khương Nam Thư rất quy luật, sau khi loại bỏ tạp niệm thì anh nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Đợi sau khi hô hấp anh đều đều thì người bên cạnh anh mới mở mắt.
Ý thức của Kỷ Phong Miên mới thoát khỏi bóng tối vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì đã cảm nhận được sự ấm áp truyền tới từ bên người.
Sau đó là tiếp thở nhè nhẹ đều đều bên tai, là Khương Nam Thư?
Người Kỷ Phong Miên cứng cả lại.
Nhất thời hắn không biết đêm nay là đêm nào.
Nhưng mắt hắn nhanh chóng thích ứng với bóng tối, trước mắt hắn là một căn phòng chật hẹp.
Hóa ra là phòng trong viện điều dưỡng mà không phải căn hộ họ từng ở chung với nhau.
Hoảng hốt qua đi, sự tức giận không biết từ đâu trào lên trong lòng.
Cái thằng mất dạy! Quả nhiên vẫn ôm chấp niệm với Khương Nam Thư, ngay cả việc ngất đi cũng không trị được nó sao?
Kỷ Phong Miên suy nghĩ rất nhiều, cơ thể lại không dám động đậy.
Khương Nam Thư ngủ rất nông, còn bị mất ngủ thời gian dài, chỉ khi triền miên kịch liệt quá mệt mỏi thì Khương Nam Thư lại đi ngủ một mình.
Trong những năm sau khi Khương Nam Thư ra nước ngoài, những kí ức trên giường ngắn ngủi chính là thứ hắn luôn hồi tưởng lại trong những giấc mơ đêm khuya.
Không ngờ sống lại một đời, gặp lại Khương Nam Thư sớm hai năm lại có thể có được thay đổi lớn đến thế này.
Khương Nam Thư lúc này vẫn chưa đầy phòng bị như hai năm sau, tuy trưởng thành hơn bạn bè cùng lứa nhưng thi thoảng vẫn lộ ra chút tính tình thiếu niên.
Ví dụ như...
Em ấy còn biết làm nũng?
Có lẽ do "hắn" ban ngày chịu kích thích quá lớn nên Kỷ Phong Miên nhớ ra mấy câu Khương Nam Thư đã nói.
"Anh ơi, em không biết gói há cảo, anh dạy em được không?"
Nhưng rõ ràng Khương Nam Thư biết, những năm còn nhỏ Khương Nam Thư đều qua nhà hắn ăn Tết, giao thừa đều gói há cảo.
Tay nghề của anh cũng do bà nội hắn đích thân dạy, Khương Nam Thư gói còn giỏi hơn hắn nhiều.
Tư vị phức tạp đầy trong lòng, hắn vui vì hắn nhìn thấy sự nhẹ nhàng của Khương Nam Thư, nhưng lại thấy ghen ghét vì người Khương Nam Thư bộc lộ không phải là hắn.
Hắn biết rõ nhân cách kia cũng chính là hắn, là hắn khi 187 tuổi, thế nhưng Kỷ Phong Miên trưởng thành vẫn ghen ghét cực kì một cách trẻ con.
Thậm chí dưới sự thúc giục của ghen ghét, Kỷ Phong Miên trưởng thành đã lâu lại làm ra một hành động hết sức trẻ con.
Hắn ngồi dậy, nghiêng người nhìn Khương Nam Thư đang ngủ bên cạnh.
Dưới ánh trăng, làn da của Khương Nam Thư nhìn càng thêm sáng bóng, lông mi dài và dày, nhưng lại không cong mà rủ xuống tạo thành cái bóng trước mắt.
Kỷ Phong Miên nhìn đến xuất thần, cơ thể hắn làm trái với đại não, hắn từ từ cúi đầu.
Tao có thể chạm vào em ấy, còn mày thì không...
Hắn giống như chàng thủy thủ bị mê hoặc, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!