Chương 25: Thế Giới Này Là Một Cuốn Tiểu Thuyết

Dịch bởi Axianbuxian12

Ngày hôm sau.

Khương Nam Thư đã mơ một giấc mơ.

Đã lâu anh chưa thấy lại giấc mơ này, khi mở mắt ra anh còn thấy hơi hoảng hốt.

Căn phòng quen thuộc, giấc mơ quen thuộc.

Lẽ nào chuyện xảy ra mấy tháng nay chỉ là giấc mộng Nam Kha? Chẳng có Kỷ Phong Miên cũng chẳng có bạn thân cả đời.

Cạch—

Tiếng cửa kính vang lên.

Khương Nam Thư không động đậy, anh cho rằng là ảo giác.

Cạch—

Lại là một tiếng vang nhỏ.

Khương Nam Thư đứng dậy kéo rèm, mở cửa sổ.

Căn phòng đầy nắng, rơi vào ánh mắt còn có gốc cây rì rào trong gió.

Mùa đông cây long não không rụng lá, cho dù đang là mùa đìu hiu nhưng nó vẫn tràn đầy sức sống.

Xuyên qua lớp lá xanh, Khương Nam Thư nhìn thấy Kỷ Phong Miên đang dựa trên cửa sổ đối diện, nửa người trên ở trần.

"Này, Khương Nam Thư, hôm nay sao cậu không gọi tôi dậy.

"Tầm mắt Khương Nam Thư rơi trên vai hắn, anh thấy đôi vai bị gió lạnh thổi cho nổi cả da gà. Đúng là một người kì lạ, mùa đông đi ngủ cũng không mặc áo."Cậu đang nhìn gì thế?"

Khương Nam Thư: "Cậu không lạnh sao? Mùa đông mà cũng không mặc áo?"

Kỷ Phong Miên nói với vẻ đắc ý: "Không lạnh, người tôi nóng, ài, nhìn cậu mặc nhiều thế kia, miền nam không có máy sưởi đúng là không tiện, chăn với giường lạnh ngắt, hay là thế này, sau này tôi ngủ chung với cậu giúp cậu làm ấm giường."

Suy nghĩ khác người, Khương Nam Thư bình tĩnh, "Không phiền cậu đâu, nếu cần làm ấm giường thì cậu có thể cho tôi mượn Miêu Nhị Gia.

"Vừa dứt lời, có lẽ là nghe thấy tên mình, mèo đen không biết từ đâu nhảy tới, nó nhanh như tia chớp nhảy vèo qua cửa sổ. Khi hai người còn chưa kịp phản ứng lại thì mèo đen đã thuận thế nhảy lên vai Khương Nam Thư, nó dụi dụi cái đầu đầy lông của nó vào má Khương Nam Thư. Meo— Tiếng kêu nũng nịu. Kỷ Phong Miên tức muốn chết, hắn mắng,"Mày... đồ mèo hai mặt, ở nhà thì gừ gừ với tao, còn ở chỗ Khương Nam Thư thì lại làm nũng, mày trèo xuống cho tao!

"Kỷ Phong Miên tức muốn nổ. Cái con mèo mất dạy này! Hắn... hắn còn chưa từng được liếm mặt của Khương Nam Thư. Lửa giận bốc lên đầu, Kỷ Phong Miên bất chấp tất cả, quên luôn cả lệnh cấm của Khương Nam Thư, hắn co chân lấy đà nhảy qua cửa sổ."Kỷ Phong Miên!"

Khương Nam Thư chỉ kịp hét lên tên hắn, anh thấy Kỷ Phong Miên trượt chân, cơ thể mất thăng bằng.

Anh giơ tay bắt lấy rồi kéo Kỷ Phong Miên vào phòng.

Xung đột mạnh khiến Khương Nam Thư cũng mất thăng bằng, cả người anh ngã ra đất.

Trời đất quay cuồng, anh nhào vào một vật thể mềm mại.

Hóa ra đầu Kỷ Phong Miên không tốt nhưng phản ứng cơ thể lại rất nhanh, khoảnh khắc đụng phải Khương Nam Thư thì đã nhanh tay ôm lấy anh rồi xoay người, lấy cơ thể làm đệm.

Hắn ngã ra đất, mở mắt ra thì nhìn thấy trần nhà.

Sau đó hắn cảm thấy cảm giác mềm mại ở ngực.

Hóa ra mặt Khương Nam Thư lại đúng lúc dán lên ngực hắn, mà phần bụng lại đè lên nơi bừng bừng sức sống vào mỗi sáng sớm của con trai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!