Chương 21: Muốn Cùng Cậu Trên Cùng Một Gia Phả

Dịch bởi Axianbuxian12

"Chú, chú tới có việc gì ạ?

"Cho dù gặp phải người không muốn gặp thì Khương Nam Thư cũng chẳng có biểu cảm gì, anh chỉ lạnh lùng lễ phép hỏi một câu. Khương Kiến Bân túm túm cái quần, mặt nở nụ cười thật thà,"Nam Thư à, chú tới đón cháu."

"Đón cháu?"

"Phải, mình con ngồi xe về không tiện, về cùng với chú đi.

"Khương Nam Thư không nói gì nhưng trong lòng lại thấy buồn cười. Khương Kiến Bân có một chiếc xe 6 chỗ nhưng chưa năm nào Khương Nam Thư ngồi chiếc xe đó về quê. Cho dù bọn họ đều ở Lễ Châu, co dù bọn họ về cùng một nơi, nhưng mỗi năm Khương Nam Thư đều ngồi xe khách còn nhà bọn họ lái xe về. Đương nhiên, lúc dưới quê Khương Nam Thư đã từng nghe Phan Xuân Hoa giải thích với hàng xóm lý do của chuyện này."Tôi sợ thằng tai họa này hại chết tôi, đường về quê chẳng dễ đi, nhỡ bị nó ám cho lật xe chết thì sao."

Đương nhiên là Khương Nam Thư biết cái nhà này có lẽ vẫn vì 200 ngàn, chắc là thấy cứng không làm ăn gì được nên muốn dùng kế sách khác lấy lòng anh.

Lần trước Kỷ Phong Miên đánh cho Khương Tử Duệ một trận, không biết nhà này nghĩ gì, có lẽ là sợ mất mặt, hoặc có lẽ là sợ cái khác nên nín nhịn chuyện này.

Một thời gian dài họ không xuất hiện, không tới làm phiền Khương Nam Thư.

Hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, Khương Nam Thư lại chẳng hề thấy cảm động, anh chỉ thấy họ "vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo".

"Không cần phiền chú, cháu tự ngồi xe về là được.

"Khương Nam Thư lễ phép từ chối. Khương Kiến Bân lại không chịu từ bỏ, cứ đứng đấy khuyên can,"Chú đã đỗ xe trước cổng rồi, bà với em trai cháu đều ngồi trong, đi cùng đi, ngồi xe khách mất thời gian lắm."

Khương Nam Thư nhíu mày, tâm trạng lại trở nên khó chịu.

Khương Kiến Bân nhu nhược không có trách nhiệm, ưu điểm duy nhất có kiên nhẫn.

Nhưng ưu điểm đó đặt vào thời điểm này lại gây rắc rối cho Khương Nam Thư.

Nếu anh không đồng ý thì Khương Kiến Bân sẽ đứng đây khuyên; nếu anh bỏ đi thì Khương Kiến Bân sẽ theo sau lải nhải.

Cảm xúc Khương Nam Thư càng tệ, cảm giác bức bối vây lấy anh, nhớp nháp nhầy nhụa khiến người ta buồn nôn.

Con người đúng là loài đáng ghét nhất, tình cảm giữa người với người lại càng phiền phức.

Rất phiền.

Đến bao giờ mới không cần như vậy nữa, không cần nói chuyện cũng không cần tiếp xúc với người khác.

Anh ghét cảm giác này...

"Này, Khương Nam Thư, cậu đi đâu vậy?

"Giọng nói đột ngột vang lên như cơn gió mới thổi tan đi những cảm xúc tồi tệ trong Khương Nam Thư. Khương Nam Thư quay đầu lại thì nhìn thấy Kỷ Phong Miên đang đẩy cổng đi vào, phía sau còn có hai thiếu niên đã gặp tại tiệm thú cưng."Ừ, về quê có việc."

Khi nói ra câu này, Khương Nam Thư khẽ sững sờ, anh không ngờ anh lại nói chuyện này cho Kỷ Phong Miên biết một cách nhẹ nhàng như vậy.

"Tôi đưa cậu về."

Khương Nam Thư muốn từ chối, để Khương Nam Thư đưa anh về thì có hơi vượt quá mức bạn bè bình thường.

"..."

Có lẽ là thấy Khương Nam Thư do dự, Kỷ Phong Miên lại nói thêm, "Vừa hay, hai thằng này tới Lễ Châu du lịch, lại thích phong cảnh nguyên sơ làng quê, cậu đưa bọn tôi đi cùng thăm thú ngắm cảnh nhé."

"Hai thằng này

"quay sang nhìn nhau rồi lặng lẽ nuốt lại mục đích thật sự đến đây của mình. Du lịch thì du lịch. Tuy Lễ Châu không phải khu du lịch nhưng Phong ca đã nói bọn họ đi du lịch là đi du lịch, Phong ca nói bọn họ thích phong cảnh thôn quê thì bọn họ thích. Bọn họ chỉ là những người công cụ."Được." Khương Nam Thư quay sang nói, "Chú ơi, bạn con về chung thì chắc xe của chú không chở được hết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!