Chương 19: Mỗi sáng gọi tôi dậy được không?

Ngày hôm sau, khi Kỷ Phong Miên tỉnh lại thì nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ.

Đây là…bệnh viện?

Hắn ngồi dậy rồi nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhắn.

Tiểu Miên, chú làm thủ tục xuất viện cho cháu rồi, lát nữa cháu nói với y tá một tiếng là được, chú còn có việc phải về An Bình trước.

Lý Kính Tùng.

Sao chú Lý lại tới đây?

Kỷ Phong Miên day day sống mũi, sao hắn không nhớ ra chuyện sau khi ngất đi vậy.

A—

Ngất?

Kỷ Phong Miên tự nhiên đỏ mặt, trước khi ngất Khương Nam Thư đã ôm lấy eo của hắn. Lúc đó trong đầu hắn đang loạn cào cào, hắn ngây ra như phỗng rồi mất đi khả năng tư duy.

Hắn biết chuyện này không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?

Kỷ Phong Miên không nghĩ ra được nên quyết định đi rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa bước vào nhà vệ sinh thì hắn lại nhìn thấy một tờ giấy nhớ dán trên mặt gương.

Nét chữ quen thuộc.

An Khả Hạ không có ý tốt, muốn giở trò ly gián, đừng tin lời cậu ta nói. Khương Nam Thư không thích tiếp xúc quá gần với người khác, đừng suốt ngày bám lấy cậu ấy, sẽ làm cậu ấy sợ chạy mất.

Kỷ Phong Miên cầm tờ giấy, khịt mũi coi thường.

Hừ, quả nhiên, An Khả Hạ có ý đồ xấu với Khương Nam Thư, tao đã sớm nhận ra rồi còn cần mày nhắc chắc?

Còn Khương Nam Thư…

Kỷ Phong Miên nhớ lại chuyện ngày hôm qua thì không khỏi đắc ý, nào có chuyện Khương Nam Thư không thích gần gũi người khác, hôm qua Khương Nam Thư còn chủ động ôm hắn cơ mà.

Nhưng mà trước đó Khương Nam Thư đột nhiên lạnh nhạt lại khiến Kỷ Phong Miên có chút cảnh giác.

Tuy "hắn"buổi tối có hơi ngu ngốc nhưng có đôi lúc đều luôn nói rất đúng. Ví như, bỗng nhiên muốn về thăm Lễ Châu, rồi lại chuyển trường tới Lễ Châu.

Hắn quyết định nghe theo lời khuyên lần này, không suốt ngày dính lấy Khương Nam Thư để tránh đối phương phản cảm.

Nhưng mà, nếu không dính lấy Khương Nam Thư thì hắn lại thấy chỗ nào đó sai sai, hay là tìm trợ giúp?

Người trợ giúp nhanh chóng được xác định, chính là Triệu Sâm đang ở An Bình xa xôi. Triệu Sâm là một người tính cách khéo léo, đặc biệt là cách đối nhân xử thế, mới mười mấy tuổi đời nhưng đã xử lsy vô cùng thỏa đáng.

Kỷ Phong Miên gọi một cuộc điện thoại, "Sâm Tử, có chuyện này muốn hỏi mày."

Triệu Sâm: "Phong ca, lâu vậy không gặp mà mày cũng chẳng hỏi han anh em được câu nào, thẳng thắn thế?"

Kỷ Phong Miên cười mắng, "Biến, mày có thấy gớm không hả."

Triệu Sâm: "Nói đi, chuyện gì?"

"Ở Lễ Châu tao quen được một người bạn, cậu ấy không muốn để ý tao cho lắm, mãi mới nói chuyện được vài câu rồi lại đột nhiên lạnh nhạt."

Triệu Sâm: "Vậy đổi người bạn khác phải là được à, Phong ca muốn làm bạn với ai thì đó là phúc của người đó, không cảm kích thì tìm người khác."

Kỷ Phong Miên không hài lòng, "Mày lảm nhảm gì đấy, đương nhiên không thể đổi, tao chỉ vừa mắt mình cậu ấy, người khác không được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!