Thẩm Quốc Hào mơ màng hồ đồ về đến nhà, trong đầu vẫn còn loạn xạ, ông vẫn luôn tự xưng là người đàn ông tốt của gia đình, kính trọng vợ, yêu thương con cái, mặc kệ là chồng hay cha, ông đều làm tròn trách nhiệm, nhưng đối với một mình Không Thanh, đứa con trai lưu lạc bên ngoài mười mấy năm này, ông không dám hợp tình hợp lý mà nói mình không thẹn với lương tâm.
Trước kia, Thẩm Quốc Hào vẫn luôn cho rằng nhà là bến bờ ấm áp nhất, mặc kệ công tác của ông có vội có mệt đến mức nào, về đến nhà, nhìn thấy vợ ôn nhu hiền huệ, con cái ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng ông đều sẽ sinh ra một cổ cảm giác thỏa mãn, nhìn ngôi nhà trống rỗng, trong lòng Thẩm Quốc Hào bỗng dưng cảm thây cực kỳ khó chịu.
Trong lúc Thẩm Quốc Hào đang ngồi một mình trong phòng khách suy nghĩ miên man, tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Quốc Hào vừa lấy di động ra liền thấy, thế nhưng là Đoạn Mạn Nhu gọi đến.
Thật hiếm lạ!
Thẩm Quốc Hào châm chọc nghĩ, Đoạn Mạn Nhu mang theo ba đứa con đi ra ngoài du lịch giải sầu, đã đi được hơn một tuần, thế nhưng giờ mới nhớ tới việc gọi điện cho mình, thật cảm ơn bọn họ không hoàn toàn quên đi mình.
Đoạn Mạn Nhu cũng không phải tâm huyết dâng trào, bỗng nhiên nhớ tới muốn mang ba đứa nhỏ đi ra ngoài du lịch giải sầu, suy cho cùng vẫn là vì Thẩm Gia Kỳ.
Khoảng thời gian trươc, Thẩm Gia Kỳ bỗng nhiên biết được thân phận chính mình, không khỏi chịu đả kích lớn, tuy rằng Đoạn Mạn Nhu và Thẩm Quốc Hào đều nhiều lần bảo đảm, sẽ nghĩ cách giữ hắn lại Thẩm Gia, còn sẽ đối tốt với hắn trước sau như một, nhưng tâm tình Thẩm Gia Kỳ vẫn không tốt như cũ, cả ngày đều rầu rĩ không vui, chưa đến một tháng đã gầy đi vài cân.
Việc này làm Đoạn Mạn Nhu lo lắng.
Đoạn Mạn Nhu dỗ dành Thẩm Gia Kỳ ăn nhiều cơm, cho hắn tiền tiêu vặt nhiều không đếm xuể, dẫn hắn đi ra ngoài mua sắm, nhưng vẫn như cũ không thể cởi bỏ khúc mắc của Thẩm Gia Kỳ, cuối cùng Đoạn Mạn Nhu không có biện pháp, nghĩ cảm tình giữa Thẩm Gia Kỳ cùng anh trai em gái từ nhỏ đã tốt, mang theo ba anh em bọn họ đi ra ngoài chơi chơi giải sầu, nói không chừng Thẩm Gia Kỳ có thể vui vẻ lên một ít.
Nghĩ như vậy, Đoạn Mạn Nhu không chút trì hoãn, cũng không quan tâm đến việc nói một tiếng cho Thẩm Quốc Hào liền mang theo ba đứa nhỏ cùng nhau rời đi.
Hiện tại, Thẩm Quốc Hào cơ hồ có thể khẳng định, Đoạn Mạn Nhu là thật sự không để bụng đứa con trai ruột Không Thanh này, thậm chí còn vì sợ Thẩm Gia Kỳ nghĩ nhiều mà cố ý không cùng Không Thanh thân cận.
Khó trách Không Thanh đối với cha mẹ ruột như bọn họ bài xích như vậy, đổi thành người khác, nhìn thấy thái độ này của mẹ ruột phỏng chừng cũng sẽ cảm thấy thất vọng buồn lòng.
Thẩm Quốc Hào trong lòng không thoải mái, sửng sốt hồi lâu mới bắt mắt.
Đoạn Mạn Nhu thanh âm vẫn ôn nhu như cũ, cũng nói về mấy thứ linh tinh trong sinh hoạt hằng ngày, Thẩm Quốc Hào câu được câu không đáp lại, rõ ràng là thất thần.
"Quốc Hào, hai ngày nữa em sẽ trở lại cùng bọn nhỏ, đến lúc đó anh nhớ đến đón em nha! Một nhà chúng ta lâu rồi không có cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm, đứa nhỏ Gia Kỳ này hiếu thuận, nhớ tới anh công tác vất vả, còn mang quà về cho anh!"
Không đợi Đoạn Mạn Nhu nói cho hết lời, Thẩm Quốc Hào không kiên nhẫn đánh gãy:
"Để nói sau, công tác của anh cũng rất vội, không nhất định có thời gian tới"
Đoạn Mạn Nhu bên kia điện thoại trầm mặc, một hồi lâu Thẩm Quốc Hào mới nghe được Đoạn Mạn Nhu làm bộ dường như không có chuyện gì, cười đuổi bọn nhỏ đi, trở lại phòng cùng Thẩm Quốc Hào nói chuyện riêng.
"Thẩm Quốc Hào, anh có ý gì! Anh không biết vừa rồi bọn nhỏ vẫn còn ở đó hả? Anh làm cái bộ dáng lạnh lẽo đó cho ai xem? Anh không biết gần đây cảm xúc Gia Kỳ mẫn cảm, một biểu tình hoặc là một động tác lơ đãng đều có khả năng k1ch thích đến con sao!"
"Gia Kỳ, Gia Kỳ, trong lòng em cũng chỉ có Gia Kỳ, Đoạn Mạn Nhu, em có còn nhớ Không Thanh mới là con ruột chúng ta không!"
Đoạn Mạn Nhu nghe vậy sửng sốt, khó hiểu hỏi ngược lại:
"Không Thanh làm sao vậy? KHông phải nó đang nằm viện sao?"
"Không Thanh đã sớm xuất viện!"
Thẩm Quốc Hào đã hoàn toàn thất vọng đối với Đoạn Mạn Nhu rồi, trong lòng bà căn bản không có đứa con trai ruột Không Thanh này, tới lúc này đây, Thẩm Quốc Hào không thể không thừa nhận, có lẽ, Không Thanh không trở về Thẩm gia mới là đúng.
"Xuất viện là tốt rồi" Đoạn Mạn Nhu căn bản không biết Thẩm Quốc Hào tức giận cái gì, còn ở bên kia đầu điện thoại tình nguyện nói:
"Chờ chúng ta về lại cùng nhau ăn cơm, cũng không biết đứa nhỏ này có kiêng ăn gì không?"
Thẩm Quốc Hào lười nhiều lời với Đoạn Mạn Nhu, trực tiếp cúp máy.
Tay nắm điện thoại đã cúp máy, biểu tình Đoạn Mạn Nhu thay đổi thất thường.
Hai ngày sau, Đoạn Mạn Nhu mang theo bọn nhỏ trở về, Thẩm Quốc Hào không chỉ không đi sân bay đón bọn họ, thậm chí điện thoại bà gọi qua cũng không bắt máy, chỉ để cho trợ lý qua nói với bà, công tác vội nên không theo chân bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Thẩm Quốc Hào trước kia chính là hướng về gia đình, lạnh nhạt đối với vợ con như vậy vẫn là lần đầu tiên, Đoạn Mạn Nhu lúc ấy liền chịu không nổi, càng đừng nói trước khi lên máy bay Thẩm Gia Kỳ còn cao hứng, hiện tại vẻ mặt thất vọng đáng thương, làm cho Đoạn Mạn Nhu đau lòng không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!