Mễ Tiểu Bối ngơ ngác chẳng hiểu cái mô tê gì.
Kha Nguyệt cũng vậy.
Cô không hiểu vì sao chủ tịch lại tức giận. Có phải là hắn tức giận vì vị Phong tổng kia đang cười nhạo cô hay không?
Nè .
Mễ Tiểu Bối mặt đáng thương hết nhìn Mạc Khôi Vũ lại nhìn vị Phong tổng ngồi đối diện kia.
"Bối Bối muốn về nhà."
Mạc Khôi Vũ có chút khựng lại, bảo bối của hắn mới đó đã muốn rời xa hắn rồi sao? Đến cả vị Phong tổng kia cũng ngừng cười.
Y di chuyển sang ngồi cạnh Mạc Khôi Vũ.
Bối Bối... ?
Ưm... hức ...!
Mễ Tiểu Bối mím môi, mắt sóng sánh nước nhìn vô cùng đáng thương. Điều này khiến cả hai vị tổng tài kia đều hoang mang.
"Hức... Oaoa~ Bối Bối muốn ăn thịt!! Bụng của Bối Bối xẹp lép rồi... oaoa..."
Phù .
Cả hai vị sếp lớn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng Bối Bối bị gì cơ.
Đúng là doạ họ đau tim mà .
"Được rồi, Bối Bối muốn ăn gì? Hôm nay vị Phong tổng tôi đây sẽ mời cậu!"
Phong Hiên Ngư chỉnh cổ áo cười tươi nói.
Lâu rồi mới đoàn tụ , y phải triêu đãi vị tổ tông nhỏ này một bữa!
Thịt nướng.
Mễ Tiểu Bối vẫn còn cái chấp niệm to đùng với món thịt nướng. Đến cả nước mắt đang chảy cũng bốc hơi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Ơh ...! Tôi cảm thấy chúng ta vừa bị hố nhỉ ?"
Phong Hiên Ngư mắt cá chết nhìn Mạc Khôi Vũ.
Cả hai cùng hướng mắt nhìn vị tiểu tổ tông đang đung đưa chân ngồi trên đùi Mạc Khôi Vũ.
Cuối cùng, một nhà hàng năm sao tỷ đô vẫn phải đi nướng thịt bằng than cho vị tiểu tổ tông họ Mễ ấy.
Nhiều nhân viên của nhà hàng cũng nhìn nhau ngơ ngác cho rằng vị khách này quá là vô lý.
Trong nhà hàng này toàn cao lương mỹ vị, sơn hào hải vị thì đầy ra , cớ sao cứ phải cố chấp với món thịt nướng than hồng ngoài vỉa hè cơ chứ?!
Nhưng mà...
Người ta có hai vị tổng tài danh tiếng bảo kê.
Thôi vậy .
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!