Mễ Tiểu Bối đẩy đẩy người kia ra mà không được.
Đành bất lực tựa luôn vào người hắn .
"Nè , Bối Bối không biết anh là ai , sao anh lại ôm Bối Bối như vậy? Hơn nữa nha , anh không ấm chút nào!"
"Ha~ vậy sao? Vậy Bối Bối sưởi ấm cho tôi đi ."
Tên đàn ông bật cười.
Hắn mân mê cọng tóc mềm mại của Mễ Tiểu Bối thấp giọng.
"Anh mau thả Bối Bối ra đi! Bối Bối khó chịu!!"
Mễ Tiểu Bối ngọ nguậy giãy giụa.
Cái người này tuy có hơi kì nhưng bé con có cảm giác rất quen.
Người kia thấy Bối Bối khó chịu liền ngoan ngoãn buông tay , ngay sau đó liền đứng dậy ôm người kia tiến về hàng ghế.
Mễ Tiểu Bối giật mình vội bám lấy người hắn .
"Anh cần thận chút. Bối Bối sợ đau , không muốn bị ngã giống anh đâu!!"
"Được. Sẽ không để bé ngã đâu ."
Ngồi yên vị trên một chiếc ghế dài , hai người bắt đầu giới thiệu.
Hắn nói hắn tên Huỳnh Tịch Thần , là người ở gần đây . Do đang đi dạo, thấy có người nên mới chạy tới xem .
Mễ Tiểu Bối gãi đầu.
Người ta giới thiệu xong , bây giờ tới mình rồi.
Nhưng ngoài tên ra thì bé con chẳng biết nói gì nữa.
Huỳnh Tịch Thần cũng không tra hỏi.
Hắn mỉm cười gật đầu .
"Vậy Bối Bối, em có thể gọi tôi là Thần ca hay Tịch Thần đều được. Từ giờ chúng ta chính là bạn rồi."
Bạn... bạn sao ạ??
Mễ Tiểu Bối ngạc nhiên.
Oa, Bối Bối cũng có bạn sao??
Ừ. Là bạn.
Huỳnh Tịch Thần gật đầu.
Hắn hôn hôn lên gương mặt tròn đáng yêu của Mễ Tiểu Bối, sau đó hướng xuống đôi môi hồng hồng căng mọng kia , hôn nhẹ lên đó một cái .
"Vì là bạn bè nên chúng ta có thể làm như vậy. Nhưng chỉ có tôi được làm vậy thôi! Những người khác đều không được!"
Thật sao ạ?
"Ừ. Em không được để người ta ôm mình , không được nắm tay , càng không được hôn. Nói chung, em không được gần gũi với người khác!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!