"Sắp đến rồi, khoảng hai mươi phút nữa," Cố Trung đứng dậy, "Anh đói không? Tôi đi xem có gì ăn không nhé."
"Ừ." Tề Việt tùy tiện trả lời.
Cố Trung cảm giác hắn nhìn thoáng qua bên này, nhưng tầm mắt vẫn không dời khỏi bóng dáng cao cao ngoài kia, giống như sợ rằng chớp mắt một cái bóng đen kia đột nhiên sẽ lao thẳng vào trong tiệm.
"Trong bếp có bếp ga không?" Cố Trung đi tới.
"Có." Tề Việt gật đầu.
Cố Trung đứng im không nhúc nhích, hắn phải quay ra lặp lại: "Có."
"Không phải anh nói ngoài anh ra người khác không thể vào bếp sao?" Cố Trung nói.
"Cậu cũng không phải người khác." Tề Việt hất tàn thuốc ra khỏi cửa sổ, "Đi lấy đi, ở trên giá ấy."
"Ồ…" Cố Trung nhìn hắn hai giây, sau đó quay người đi vào trong nhà chính. Người ở phía gốc cây vẫn chưa rời đi. Tề Việt nhìn thấy một tia lửa chập chờn trong bóng tối và phảng phất khói thuốc.
Tâm tình Tề Việt phiền loạn khó tả, điếu thuốc chưa hút được mấy hơi đã bị dập tắt.
Ngược lại bóng người dưới gốc cây kia lại kiên trì hút hết điếu thuốc. Bên ngoài shipper đã đến cửa tiệm, Cố Trung vui vẻ quay lại bước qua đường để chào hỏi. Bóng người kia ném tàn thuốc và bỏ lại gốc cây, xoay người đi về phía ngược lại, bước đi rất chậm, giọng nói dao động không đều đặn.
Tề Việt khẽ thở dài đóng cửa sổ lại.
Cố Trung đã chuẩn bị đầy đủ bếp ga và nồi lẩu: "Chỗ này hai người ăn chắc là đủ đúng không?"
"Chủ yếu là cậu." Tề Việt nói, "Tôi không ăn nhiều."
"Anh muốn uống chút gì đó không? Tôi thấy trong quầy rượu có vang đỏ, có thể uống hết không?" Cố Trung hỏi.
"Ánh mắt rất tốt." Trong lòng Tề Việt thoáng do dự, nhưng dù sao vẫn gật đầu, "Uống đi."
"Được." Cố Trung đổ nước lẩu vào nồi, vẻ mặt nghiêm túc lấy ra mấy hộp thịt và rau nhìn một lượt, "Nhiều đồ ăn quá, không nên ăn nhiều như này vào buổi tối, dễ béo."
"Cậu không béo," Tề Việt duỗi tay ra cách một lớp áo nhéo eo cậu, sau đó đi tới tủ rượu.
Cố Trung chắn eo mình, nói: "Nếu tôi không nhịn thì theo phản xạ tôi đã hất đổ cái bàn đồ ăn này đó."
"Có thể chống lại phản xạ có điều kiện thì cũng thật phi thường nha." Tề Việt cầm lấy một chai rượu và hai cái ly, trở bàn ngồi xuống, "Thường xuyên uống rượu sao?"
"Không có, tôi không phải lúc nào cũng uống, cũng không uống 1 hơi hết một cốc được," Cố Trung ngồi xuống sắp xếp dụng cụ ăn uống xong, xoay người nhìn quanh cửa tiệm, "Ở tiệm cà phê uống vang đỏ ăn thịt cừu, rất tình thú."
"Tôi có rượu trắng." Tề Việt nói, "Muốn uống không?"
"Không được." Cố Trung lắc đầu, "Nhỡ uống say làm sao về được."
"Không say cũng đâu về được, không có taxi, cũng không có xe buýt." Tề Việt nhìn nồi lẩu chưa sôi, "Tôi uống rượu sẽ không đưa cậu về được nữa."
"Ừ nhỉ." Cố Trung giật mình, "Tôi quên mất chuyện này. Làm sao bây giờ?" Tề Việt thấy nước dùng sôi liền cho một ít rau vào.
"Anh đúng là kỳ lạ, lẩu dê nhưng lại nhúng rau trước?" Cố Trung ngây ngẩn.
"Ăn thịt của cậu đi, quản nhiều như vậy." Tề Việt nói.
"Người trung niên các anh…" Cố Trung gắp một đũa thịt dê bỏ vào nồi.
"Im đi." Tề Việt nở nụ cười, "Vẫn chưa dừng lại đúng không? Người trung niên này sớm muộn gì cũng cho cậu một trận."
"Để tôi viết ra cho anh nhớ." Cố Trung nói, "Đừng chỉ nói mà không làm giống mấy tên vô dụng suốt ngày nói cái câu "người đợi đó cho ta" sau đó lại chạy mất tiêu, chờ đến thiên hoang địa lão cũng không thấy quay lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!