Chương 8: (Vô Đề)

"Gần đây buôn bán thế nào?" Lão Tần dựa vào ven tường cửa sau hỏi một câu, "Cậu vừa mở máy đã giục tôi muốn lấy bít tết bò, làm tôi còn tưởng cửa tiệm đột nhiên phát tài."

"Không có." Tề Việt rút một điếu thuốc đưa cho anh, "Như cũ thôi."

"Cậu đinh làm gì?" Lão Tần cầm lấy điếu thuốc, "Dạo này thiếu tiền à?"

"Không đến nỗi thiếu tiền…" Tề Việt giúp anh châm thuốc, cũng đốt cho mình một điếu, "Chỉ là không kiếm được nhiều."

"Cậu định làm gì?" Lão Tần lại hỏi lần nữa.

"Dù sao cũng phải kiếm việc mà làm chứ." Tề Việt cười cười, "Nếu không sẽ quá nhàn rỗi."

Lão Tần thở dài: "Người kinh doanh nhiều năm chẳng kiếm lời lãi lại còn tiêu sái như vậy, tôi cũng chỉ gặp một mình cậu."

"Tôi đâu có nói mình không kiếm được," Tề Việt nói, "Chỉ là ít hơn thôi."

"Cậu…" Lão Tần nhìn hắn, nhẫn nhịn nửa ngày cuối cùng nói một câu, "Cậu định làm gì?"

Hỏi câu này xong, không đợi Tề Việt phản ứng lại, anh lại nở nụ cười trước, cười xong liền thở dài: "Thôi, không hỏi nữa, cái người này làm gì chỉ có hắn mới hiểu được."

"Hmm." Tề Việt vỗ vai lão Tần, "Rất triết lý."

Hút xong điếu thuốc, lão Tần rời đi, lần này anh đặc biệt đến giao hàng cho hắn, trước khi đi còn vỗ vỗ cánh tay, lực khá mạnh, chắc là bị dòng chảy triết lý kia cuốn cho chưa tỉnh nổi. (?)

Mối quan hệ giữa Lão Tần cùng hắn cũng rất khác lạ, kỳ thực mấy năm qua chỉ dựa trên "ba phần bít tết một ngày, lại liền mấy ngày không gọi một phần nào," thế mà lại rất thân thiết.

Đôi khi mối quan hệ giữa người với người có thể kì diệu đến vậy. Lại như cửa tiệm của hắn không có khách mà Cố Trung vẫn vất vả cần cù lao động một phen.

Trung Nhị, Xuyến Nhi, à, Cố Trung.

Mấy năm qua Cố Trung đã thấy ít nhất cả trăm sinh viên đi làm thêm, mỗi lần gặp phiền phức ở chỗ làm sẽ có một người chạy mất, sau đó lại tuyển một người khác đến.

Mà cho dù không gặp rắc rối gì cũng sẽ chỉ đi làm một, hai tháng rồi rời đi, cậu cũng gặp không ít.

Cố Trung nhìn nhiều sinh viên đi làm thêm cũng không thấy được mình có bao nhiêu khác biệt, vẻ ngoài, vóc dáng, tính cách cậu đều giống như vậy…

Đại khái là do duyên phận đi.

"Nghỉ một lát đi." Tề Việt vào trong cửa tiệm ngồi phía sau quầy bar, "Nếu bạn học của cậu tới sớm cửa tiệm coi như tồi tàn cũng không quan trọng. Không đóng giả làm chủ tiệm thì ít nhất cũng nên làm việc ở quầy bar chứ."

"Tôi vừa đến đã giẫm phải vũng bùn." Cố Trung cầm gậy lau nhà nhìn nhìn xung quanh mặt đất, "Hơn nữa, anh giảm giá cho tôi nhiều như vậy, tôi cũng nên tích cực một chút nha."

"Nếu không cậu lại lau lần nữa đi." Tề Việt nói, "Tôi không thu tiền nữa."

"Tôi là người có chuyên môn về nghệ thuật, sẽ không bị phân tâm đâu." Cố Trung đáp, mang theo gậy lau nhà đi giặt, "Anh không phải nên chuẩn bị đi sao, một lát nữa bạn tôi tới lại không kịp, rất nhiều người đó."

"Coi thường tôi à." Tề Việt mỉm cười.

"Không cần quá cầu kì đâu." Cố Trung giặt gậy lau nhà xong trở về quầy bar, một mặt trịnh trọng nói, "Một phần đêm 30 anh làm cho tôi quá cực khổ, chỉ cần đơn giản thôi. Bạn học của tôi cũng không phải người sành anh, bít tết bò là cái gì có khi cũng không biết, làm quá trang trọng họ ăn không ngon miệng."

"Không cần đau lòng tôi như vậy." Tề Việt chống tay lên quầy bar, cũng bày ra một vẻ mặt trịnh trọng.

"Đến đây để tôi chỉ anh, ông chủ." Cố Trung lấy tờ giấy nhớ và cây bút bên cạnh mình, viết mấy nét lên rồi đưa cho hắn, "chữ "Mặt" viết như vậy."

Chữ viết tay của Cố Trung thật sự rất chỉn chu, sau khi thấy cậu viết tờ thông báo tuyển dụng kia, hắn quyết định sẽ trường kỳ sử dụng tờ giấy này.

"Lần đầu nghe qua, mở mang hiểu biết." Tề Việt gật gật đầu, rất chân thành gấp gọn tờ giấy lại rồi bỏ vào trong túi, "Phải được cất giấu."

"Nếu không anh đóng khung lại treo lên đầu giường đi." Cố Trung nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!