/ᐠ𝅒 ‸ 𝅒ᐟ
Trường học được nghỉ, khu khuôn viên thường ngày náo nhiệt khiến người ta cảm thấy phiền phức trong nháy mắt liền trở nên vắng lặng.
Cố Trung tự nhiên không cảm thấy có gì thú vị để làm, sau khi tiễn mấy người bạn trong kí túc ra ga xe lửa cũng không vội về nhà.
Trường học quạnh quẽ, trong nhà càng quạnh quẽ hơn.
Cậu ngồi trên ghế khán đài nhìn mấy đứa nhóc cấp hai không được nghỉ Tết chơi bóng.
Bình thường thấy mấy đứa nhóc cấp hai này khiến cậu đến là phiền lòng, mà khi trường học không còn ai cậu mới phát hiện học sinh cấp hai quả thật rất ít.
Đột nhiên cũng hiểu được tư vị mùa đông, rõ ràng so với tiết trời mùa thu thì hoàn toàn cô độc.
Kể từ khi biết "lão đại" kia đã chết, cậu càng cảm nhận được điều này.
Cậu có các mối quan hệ rất tốt, bạn thân, bạn cùng lớp, nhưng cũng không có giao tình mật thiết với bất kì ai, thời đại này tình cảm như vậy cũng không dễ dàng có được.
Đằng sau vẻ hờ hững thường thấy kia Tề Việt hẳn cũng rất cô đơn.
Cho dù hắn không thật sự nhận ra.
Quả bóng rổ nảy ra khỏi sân bóng bay về phía Cố Trung, kèm theo một câu nói: "Chơi bóng không?"
"Không." Cố Trung bắt lấy ném trở lại.
"Cậu học trường cấp hai sao?" Người này nhận lấy quả bóng.
Cấp hai cái ông nội ngươi. Cố Trung nhìn người kia không lên tiếng, biểu cảm trên mặt không mấy vui vẻ.
Cái trường đại học chắp vá này thì thôi đi, còn nói cậu học "cấp hai", cảm giác đột ngột rớt xuống một cấp thật khiến cậu bực mình.
Cậu đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Có phải lần trước anh chơi bóng với bọn tôi liền thua không?" Người kia lại hỏi thêm một câu, trong âm thanh mang theo tiếng cười đắc ý.
Cố Trung lùi bước quay đầu lại nhìn người kia.
Thua cái ông nội ngươi. Chơi bóng thua nhiều trận như vậy, ai mà biết lần trước là lần nào!
"Đừng nói nữa." Một người khác vỗ vỗ vai người kia nhỏ giọng nói, "Anh ta làm ở tiệm cà phê đấy đấy."
"Tiệm cà phê nào?" Người kia hỏi.
"Là cái người họ Tề… cánh tay có hình xăm ấy."
Cố Trung tặc lưỡi, quay người bỏ đi.
Thời tiết trở lạnh đã được một thời gian, cánh tay Tề Việt cũng không còn lộ ra ngoài nữa, nếu bọn họ không nhắc đến cậu cũng không nhớ Tề Việt còn có một hình xăm. Đã từng có một khoảng thời gian cậu muốn hắn để lộ ra cho cậu học tập.
Hôm nay Cố Trung không đi làm, Tề Việt cho cậu nghỉ ngơi hai ngày nhưng cậu giãy dụa nhất quyết hôm sau sẽ quay trở lại pháo đài. Cậu không muốn về nhà, cũng không muốn gặp lại mấy người bạn cũ đỗ vào trường giỏi, lại càng không muốn gặp những người trượt đại học.
Đương nhiên đôi lúc cậu thấy mình chỉ đang kiếm cớ. Cậu chính là muốn đến pháo đài thoải mái được ở cùng một chỗ với Tề Việt. Khi Cố Trung chạy qua chạy lại, Tề Việt cũng không để ý cậu cho lắm, chắc là vì muốn để cậu ổn định lại cảm xúc sau kì thi.
Cố Trung trở lại kí túc xá, đem ba lô đã chất đủ đồ đạc treo lên xe đạp, đầu tiên đến chợ thực phẩm trên đường Bắc Phong, mua hai củ khoai lang nướng lớn như quả dưa hấu rồi mang đến pháo đài.
Lúc này đã quá giờ uống trà chiều, mà lại chưa đến bữa tối, trong cửa hàng tầng một không có một bóng người.
"Tiểu Trương, lần trước cậu bị đuổi việc là do nói quá nhiều ảnh hưởng đến lòng tự trọng của ông chủ đúng không?" Tề Việt ngồi trên ghế dựa vào tường, chân gác lên một cái ghế khác, bận bịu nói chuyện với Tiểu Trương phía sau quầy bar.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!