Chương 13: (Vô Đề)

Ngày đầu tiên nhập học, Cố Trung cho rằng cuộc sống sinh viên ở trường học tồi tàn này sẽ trở nên nhàm chán.

Nhưng trên thực tế cũng không tính là nhàm chán, mà đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng đó là bởi mỗi ngày cậu đều đến pháo đài.

Có việc làm, có trò hay để xem, có người trêu đùa, còn có người kể chuyện.

Đôi khi nghĩ lại mới thấy thật kì lạ. Đối mặt với Tề Việt thỉnh thoảng lại trêu chọc mình, cậu bắt đầu là thấy khó chịu, muốn đáp trả, sau đó dần dần bất lực, mà cuối cùng là tận hưởng… tận hưởng?

Cũng không chính xác, đúng hơn phải là thích.

Nói tóm lại, từ khi nằm viện cậu vẫn chưa gặp Tề Việt, không có người hết lần này đến lần khác "tấn công" cậu, bất ngờ trêu chọc, cậu cảm thấy ngày trôi qua thật không muốn sống, cứ như là đang thất tình.

Máu M đột nhiên dâng trào.

Tề Việt hiện tại biến mất, nhưng Cố Trung cho rằng đó là bởi lời hứa với lão què chân, ngày đó hắn đã đồng ý với lão sẽ rời đi.

Về việc hắn cắt đứt quan hệ với mình, cậu cũng tương tự liệt kê vào danh sách "Cam kết với ba mẹ Cố Trung", hắn là đã đồng ý với ba mẹ cậu sẽ cách xa cậu một chút.

Còn liệu trong chuyện này có mấy phần là quyết định của Tề Việt, Cố Trung quyết định không nhắc đến. Cho dù có cũng là hành động bất đắc dĩ. Dù sao năm trăm đồng tiền điện thoại kia chắc chắn là do Tề Việt chuyển sang.

Vậy nên cậu càng phải tìm được hắn.

Ít nhất phải hỏi một chút, hắn gửi năm trăm đồng tiền trợ cấp thôi việc cho ai chứ? Thật sự coi cậu là tên chạy việc thôi à? Tết Nguyên Đán còn thưởng cho cậu một bao lì xì hơn năm trăm đó!

Không thể để yên năm trăm đồng này được, chạy việc như cậu phải đấu tranh.

Quá miễn cưỡng đi, Cố Trung thở dài, cậu tự mình bày tỏ lòng ngưỡng mộ cho việc ép bản thân tìm ra lí do.

Nhưng mà cho dù quyết tâm tìm được Tề Việt, chuyện này cũng chẳng dễ dàng.

Cậu có rất ít thông tin liên lạc với Tề Việt, địa chỉ ở pháo đài giờ đã đóng cửa. Điện thoại tắt máy, WeChat thì bị xóa.

Cậu biết địa chỉ nhà của Tề Việt… Nhưng cậu không thể đi làm phiền người nhà hắn, hơn nữa cậu cũng biết Tề Việt sẽ không liên lạc với người nhà.

Như vậy Cố Trung vẽ một mũi tên và khoanh tròn trên tờ giấy, bên trong viết tên Tề Miêu Miêu.

Bây giờ cậu chỉ có thể nghĩ đến cô bé, tìm đến nhóc con này có lẽ sẽ hỏi được một ít tin tức hữu ích, dù sao cái tên biến mất kia cũng là ba nuôi của cô bé.

Tề Miêu Miêu đi học ở trường nào Cố Trung cũng không biết, chỉ có thể tự mình đoán.

Tề Miêu Miêu buổi trưa và chiều tan học sẽ ghé vào cửa tiệm, lần nào cũng đạp xe đến. Dựa theo thời khóa biểu của trường cấp hai quanh đây, tan học xong đến pháo đài cần khoảng hai mươi, ba mươi phút.

Cố Trung mở bản đồ ra tìm kiếm. Ở gần pháo đài chỉ có ba trường cấp hai là đáp ứng điều kiện.

Khi ngồi trong một cửa hàng bán bún nhỏ, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào cổng trường đối diện, Cố Trung xúc động. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày ngồi xổm ngoài cổng trường cấp hai để đợi một cô gái nhỏ.

Trước đây cậu cực kì không ưa những người như vậy. Hiện tại tuy rằng cảm giác mình là thám tử núp trong bóng tối, có khi trong mắt người khác không nhìn kĩ sẽ nghĩ dáng vẻ này của cậu không khác gì mấy tên xã hội đen, hơn nữa còn quá già…

Tề Miêu Miêu lớn lên rất xinh xắn, vóc dáng cũng cao, không khó để tim được trong đám đông. Cố Trung ăn xong hai bát bún thập cẩm liền xác định cô bé không học ở trường này.

Cậu đứng dậy rời đi, đi bộ về kí túc xá.

Cậu phải nằm nghỉ một lát, cậu vẫn đang trong giai đoạn khôi phục vì vậy duy trì một tư thế thời gian dài sẽ khiến xương cốt có chút mỏi.

Buổi chiều còn phải đi ngồi xổm ở trường khác nữa chứ.

"Buổi trưa thấy Cố Trung ở đây rất lạ nha." Một người nào đó trong kí túc xá lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!