Chương 12: (Vô Đề)

Nhìn Tề Việt từ bên ngoài cửa xông vào, Cố Trung giãy giụa kịch liệt để thoát khỏi dây thừng, nhưng nút thắt quá chặt cậu làm thế nào nó cũng không chịu nới lỏng ra.

Cậu không lo lắng Tề Việt một đấu một với lão què chân, lão không phải là đối thủ của Tề Việt. Nhưng một trận giằng co này cho dù Tề Việt không làm lộ ra biểu cảm như lão muốn, trong lòng hắn cũng không thể bình tĩnh nổi.

Ngay khi Tề Việt vừa bước vào, lão tứ chớp lấy cơ hội đánh lén hắn.

Cậu không nhìn thấy Tề Việt bị thương ở chỗ nào nhưng có thể đoán ra lão xuống tay rất mạnh.

Lão tứ xuất hiện ngay phía sau Tề Việt, tay phải cầm một cái gậy to bằng cánh tay, tay trái cầm một con dao gọt hoa quả.

"Cẩn thận!" Cố Trung gào lên.

Cậu không biết lúc này mình có thể làm gì nữa, cả người đau đớn đến nỗi không có chút sức lực, nhâng mông lên để đứng dậy hay lăn người đều không thể. Cậu chỉ biết trơ mắt mà nhìn lão què chân cầm cây gậy kia nhào đến một lần nữa. Tề Việt chống hai tay xuống đất nghiêng người về phía cậu để né đòn tấn công của lão tứ, nhưng cánh tay của lão đã sớm vung xuống chân hắn.

Cố Trung nhìn thấy quần Tề Việt bị rách một mảng lớn, chẳng cần nghĩ cũng biết viết rạch sâu đến mức nào. Cậu không hình dung nổi tâm trạng của mình lúc này, khi bị đánh cậu cũng không cảm thấy như vậy.

Cậu nhìn chằm chằm vào quần Tề Việt mấy giây, Tề Việt đột nhiên tiến lên một bước vọt lên trên người cậu.

Lúc này đừng cứu người nữa được không! Anh mau đánh lão què kia đi đại ca!

Cố Trung cảm thấy lo lắng đến nỗi đôi mắt sưng húp của cậu có thể trợn tròn lên.

Phải mãi đến khi lão tứ cầm gậy đập lên vai phải của Tề Việt khiến hắn kêu lên một tiếng, cậu mới nhận ra vừa rồi gã què chân kia đột nhiên chộp lấy cây gậy lao về phía mình, nếu Tề Việt không vội vàng chạy đến chắc chắn cậu sẽ ăn đủ một gây.

Vai phải Tề Việt bị thương không hề nhẹ, cả cánh tay đang chống xuống mặt đất bỗng nhiên mất hết sức lực, gã què chân một gậy nữa không do dự mà giáng thẳng xuống chân Tề Việt.

Xong rồi. Cả cơ thể Cố Trung đều run lên, cậu nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.

"Tao *** mẹ mày, lão già hèn hạ!" Cố Trung gào lên, cậu thấy mình đau, lại càng đau lòng Tề Việt, lửa giận trong lòng bùng lên khiến hai mắt cậu như muốn nứt ra, "Đồ hèn! Một tên cặn bã! Mày chỉ biết nấp sau lưng người khác giở trò đánh lén! Chó chết!"

"Thằng ranh con!" Lão què chân cũng rống lên, tay cầm con dao nhắm về phía mặt cậu.

Cố Trung không thèm đếm xỉa lão, bên cạnh đầu cậu chính là ghế tựa, tám phần mười lão sẽ ném trúng vào cái ghế này trước.

Chỉ cần không trúng Tề Việt là được.

Nhưng dao còn chưa phóng đi Tề việt đã dùng tay trái bắt lấy cổ tay lão què chân, dùng gậy quật vào lưng lão.

Cố Trung không biết làm thế nào Tề Việt đứng dậy được, cũng không biết bằng cách nào hắn vẫn có thể dùng tay phải cho lão què chân một cú đấm vào mặt. Lão què chân lảo đảo lui lại mấy bước, mất thế chủ động. Tề Việt buông tay trái đang nắm cổ tay lão ra, giơ khuỷu tay lên đập mạnh xuống cằm lão khiến lão ngã ngửa xuống đất.

Tề Việt theo sát lão, đá mạnh vào mạng sườn.

Lão què chân rống lên, cả người co cụm lại.

Tề Việt chưa dừng lại, đạp thêm một đạp nữa, giọng nói của lão như thể bị ai cắt mất cổ họng.

Tề Việt dừng lại hai giây, sau đó dùng một tay nắm lấy cổ áo lão, "Nghe cho rõ lời tao nói."

Lão què chân chỉ im lặng nghiến răng.

"Tao chịu đựng không phải vì tao sợ mày, mà là vì Đại Tề. Anh ấy đối xử với mày như anh em, nên tao vẫn luôn nhẫn nhịn," Giọng nói Tề Việt trầm xuống, lạnh đến đáng sợ, "Mày bây giờ ra tù, muốn tao đi, tao có thể đi." Lão què chân hơi nghiêng đầu có chút mơ hồ, nhưng lão chỉ thở dốc không nói gì.

"Chuyện này chấm dứt ở đây đi. Nếu mày muốn gây khó dễ cho tao," Tề Việt nhìn lão chằm chằm, "Tao chỉ có thể khiến cho mày nửa đời sau không dễ chịu,"

"Đừng để tao nhìn thấy mày nữa."  Lão què chân nói.

"Cút." Tề Việt thả lão ra, "Nếu mười phút nữa tao không gọi điện thoại, sẽ có người báo cảnh sát."

Lão què chân chật vật đứng lên, liếc sang Cố Trung rồi đột nhiên cười lớn: "Báo cảnh sát? Thằng ranh này lại có thể khiến mày liều mạng thế sao? Mày vì Đại Tề cũng không qua nổi nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!