Chương 11: (Vô Đề)

Luyến tiếc. Cậu có luyến tiếc tôi không?

Cố Trung nhìn Tề Việt, là lần thứ hai hắn hỏi "Nếu pháo đài không còn," nhưng nội dung lại thay đổi.

Cậu có còn nhớ đến hắn không?

Đương nhiên là nhớ.

Vậy cậu có luyến tiếc không?

Cố Trung cau mày.

Sẽ luyến tiếc. Nhưng tại sao lại muốn hỏi cậu như vậy?

"Pháo đài sắp đóng cửa à?" Cố Trung hỏi.

"Chắc là vậy." Tề Việt khẽ thở dài.

"Bởi vì người què kia sao?" Cố Trung truy hỏi, "Quan hệ giữa ông ta và anh chẳng lẽ còn tệ hơn với những kẻ bình thường kia à?"

Tề Việt mỉm cười đáp: "Ừ."

Cố Trung không nói gì, kiểu quan hệ này không hẳn là kẻ thù, mà so với kẻ thù còn không bằng.

Hôm nay Tề Việt không xem phim, nằm dựa vào gối ngô khoanh tay trước ngực.

Cố Trung biết hắn sẽ không ngủ, có lẽ là không ngủ được. Dù sao cũng sẽ thức một đêm.

"Vậy…" Cậu quay đầu lại đối mặt với Tề Việt, "Khi nào anh định… đóng cửa… pháo đài?"

"Tôi không biết." Tề Việt nói, "Ngày mai tôi ra ngoài một chuyến, cậu đi học đừng đến vội, tôi sẽ nói với Tiểu Trương để cậu ta chuẩn bị."

"Tôi vừa được làm ở quầy bar đã phải nghỉ rồi sao?" Cố Trung nói, "Vẫn là một lần nữa bị đuổi việc đi."

Tề Việt cười, không nói gì.

"Không có đạo lý gì hết, ông chủ vì không muốn phải tăng lương cho nhân viên mới lên chức nên đuổi luôn rồi."

"Cậu vẫn luôn nhận lương bằng làm việc ở quầy bar." Tề Việt quay sang nhìn cậu, "Không có đạo lý."

"Ồ." Cố Trung bất ngờ, "Hình như là vậy."

"Hình như cái gì, sự thật đó." Tề Việt hừ hừ hai tiếng, "Ông chủ tốt như vậy cậu đi đâu tìm chứ."

"Đúng thế." Cố Trung thở dài, "Ông chủ tốt như vậy, thật sự…"

"Làm sao?" Tề Việt cười hỏi.

"Không biết." Cố Trung nhìn hắn, "Không biết gì hết."

"Ngủ đi." Tề Việt vươn tay tắt đèn.

Cố Trung nằm trong bóng tối không động đậy, chỉ quay người về phía Tề Việt. Nghe ngóng một lúc lâu, có vẻ như Tề Việt vẫn chưa ngủ, cậu nhỏ giọng hỏi, "Ngày mai anh muốn đi tìm người đàn ông què chân kia đúng không?"

"Ừm." Tề Việt nói, "Gặp lão giải quyết chuyện này."

"Ừ." Cố Trung đối với việc này cũng không lo lắng, người đàn ông đó nhìn qua quá gầy yếu, không giống như có đồng bọn đi cùng, sức chiến đấu coi như chỉ bằng số lẻ của Tề Việt đi.

Ngược lại điều khiến cậu thật sự buồn bực chính là Tề Việt sẽ đóng cửa pháo đài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!