Chương 21: (Vô Đề)

Lăng Vân Tửu đứng ở bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của hắn, nụ cười trên mặt ngày càng đậm. Quả nhiên là huynh ấy, thói quen này vẫn chưa từng biến mất.

"Ngươi ăn đi, đừng để bị nguội, ăn sẽ không ngon."

Cung Ân nghe lời y, chọc chán rồi liền đem bánh bỏ vào miệng, chỉ trong chớp mắt đã có thể ăn hết cả ba cái bánh. Hắn có đam mê rất lớn đối với những loại bánh làm từ gạo, đặc biệt là bánh bao.

Tuy nhiên, so với xúc cảm khi sờ đống bánh đó, sờ má tiểu bánh bao vẫn là thích nhất.

"Hôm nay tu luyện đến đâu rồi, có gì không hiểu không?"

Mỗi ngày, Lăng Vân Tửu sẽ thường lấy lý do không hiểu một vài phương pháp tu luyện để có thể chạy tới nơi này tìm hắn. Đương nhiên, với một người có thiên phú dị bẩm như y, việc không hiểu thật sự rõ ràng là không thể.

Chỉ có Cung Ân dễ lừa, mỗi ngày còn cảm thấy mình chọn tới nơi này thật có ích. Ngoài việc có thể nhìn thấy tiểu bánh bao, sờ sờ tiểu bánh bao, bảo vệ tiểu bánh bao ra, còn có thể giúp tiểu bánh bao tu hành.

Nghĩ kỹ thì, hướng dẫn người mà tương lai sẽ g.i.ế. c c.h.ế. t mình tu hành quả thật là một việc làm ngu ngốc nhất trên đời. Nhưng Cung Ân không quá để tâm. Dù sao thân thể này cũng không phải thân thể thật của hắn, cho dù có c.h.ế. t rồi, hắn cũng có thể trở về thân thể cũ của mình.

Nếu như c.h.ế. t đi sẽ phải trở về thế giới cũ, chi bằng hắn cứ để mình tùy ý, ở nơi này náo một chút.

"Đúng rồi, Tịch. Ngày mai ta sẽ phải theo sư phụ xuống núi."

Mập

Hửm, để làm gì?

"Ông ấy nói muốn đem ta đi tham gia đại hội, để ta tiếp xúc nhiều với người khác, trao dồi kỹ năng."

Lâm Hách dường như đã đem Lăng Vân Tửu coi thành tương lai của môn phái này. Cái tên Tự Tại phái có thể leo trở lại bảng xếp hạng các môn phái lớn của đại lục hay không, đều dựa hết vào y.

Thế nên, ông ta mới nhân cơ hội này, muốn đưa y đi mở rộng tầm mắt.

Như vậy cũng tốt. Cung Ân gật nhẹ đầu.

"Mấy ngày sau, ta sẽ không thể gặp lại ngươi nữa."

"Được rồi, không sao, ngươi cứ đi đi, ta sẽ ở lại đây chờ ngươi trở về." Cung Ân nhân cơ hội, xoa xoa véo véo hai má bánh bao kia.

"Ừ, ngươi nhớ ở lại đây chờ ta. Đợi ta trở về rồi, sẽ mua thật nhiều bánh ngon cho ngươi ăn."

"Được, một lời đã định."

Cung Ân vốn dĩ nghĩ rằng mình có thể tiếp tục ở nơi này làm cá muốn thêm một thời gian. Ít nhất là đến khi Lăng Vân Tửu thật sự trưởng thành, có thể xứng đáng làm đối thủ một mất một còn với thân phận ma tôn này của hắn. Đến lúc đó, hắn mới cần trở về làm theo kịch bản.

Ai ngờ, Lăng Vân Tửu vừa đi không lâu, Tịch đã chạy tới tận trước cửa căn nhà gỗ mà hắn dựng tạm, gỗ cửa bình bịch.

Cung Ân không chút kiên nhẫn mở cửa: Xảy ra chuyện gì?

"Không, không ổn rồi đại nhân. Đám ma tôn ở phía Tây và phía Nam đã liên thủ lại, cùng tấn công ma điện."

Cung Ân: ...

Lại là cái đám xàm lông đó, đánh đánh c.h.é. m chém nhiều không chán hay sao.

Thôi thì trở về xử lý một chút, xử nhanh còn quay về đây chờ tiểu bánh bao.

Đương nhiên, người tính vẫn là không bằng trời tính. Khi rời đi, có nằm mơ hắn cũng không ngờ rằng, chính bản thân lại không thể quay về đúng hẹn, một lần lỡ hẹn, lại là lỡ cả chục năm.

"Xin hỏi, ngươi là ma tu hay yêu tu?"

Đại nam nhân trên đầu mọc sừng, một tay cầm bút lông, một tay cầm quyển sổ lớn, liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!