Chương 14: (Vô Đề)

Dọn dẹp xong ma tu, vị Lâm bá bá kia mới để ý đến Lăng Vân Tửu đang đứng bên cạnh tiểu đồ đệ của mình. Ông nhìn chằm chằm Lăng Vân Tửu, ánh mắt ý vị thâm trường.

Mập

Cậu nắm chặt hộp gỗ đào trong tay, tránh né ánh mắt của ông ta.

Lâm Hách cảm nhận được sự né tránh của cậu, nhưng vẫn đi tới trước mặt cậu, hỏi:

"Cậu bé, cậu tên gì, có nương thân phụ mẫu hay không?"

Lăng Vân Tửu lắc đầu:

"Ân Ưu, phụ mẫu đã mất từ sớm."

"Thật là một đứa trẻ đáng thương, ngươi có muốn đi theo ta tu luyện tiên pháp hay không?" Mặc dù mới chỉ gặp lần đầu nhưng ông có thể nhìn ra được thiên linh tu luyện trong người cậu. Nếu như cậu đi theo con đường tu luyện, chắc chắn sẽ tiền đồ rộng mở.

Dù sao cậu bé cũng không cha không mẹ, đề nghị của ông ta vô cùng hấp dẫn, chắc chắn sẽ nhận được lời đồng ý. Thế nhưng, khi nhận được câu trả lời của Lăng Vân Tửu, ông ta lại không khỏi bất ngờ.

Không cần.

Đoán chừng người này đã hiểu lầm cậu không có người thân, cũng không có nơi để về. Thế nhưng bọn họ không biết rằng, cậu còn có Ân Ân ở bên cạnh, cậu khẳng định chắc nịch: Cháu có nhà.

Có nơi để trở về.

Lâm Hách còn muốn nói thêm gì đó, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng động. Âm thanh xào xạc của lá cây va vào nhau cùng với sự nhiễu động của linh khí. Tốc độ của người đó rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, một người khoác trên mình y phục xanh ngọc đã đứng trước mặt bọn họ.

Đám người tu chân: ...

Lăng Vân Tửu: ...

Cung Ân vô thức lùi về phía sau một bước, nhỏ giọng:

"Mẹ, sao tiểu bánh bao của bản tọa lại ở cùng đám người tu chân này?"

Bản tọa chỉ mới rời mắt đi có một chút, đám ruồi muỗi này lại có thể sờ tới bánh bao của bản tọa. Tức c.h.ế. t bản tọa rồi.

Hệ thống từ trong cổ áo của Cung Ân ngó ra, nhìn tình huống trước mặt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một luồng ý nghĩ.

Nó gấp gáp kéo cổ áo hắn, lắp bắp:

"Không ổn rồi ký chủ, hình như… hình như bánh bao của ngài là…"

Cung Ân khinh thường hệ thống:

"Có gì nói đi, đừng có lắp ba lắp bắp, bánh bao của bản tọa thì làm sao?"

"Nó… cậu ta… là nam chính."

Lần này đến lượt Cung Ân đứng hình.

Lâm Hách tiến lên đứng chắn trước mặt Lăng Vân Tửu, bày ra dáng vẻ đề phòng:

"Cung Ân, sao ngươi lại ở đây?"

Lâm Hách phản ứng, đám đồ đệ của ông ta cũng mới phản ứng. Bọn họ rút kiếm chĩa về phía Cung Ân, bầu không khí so với khi chiến đấu với ma tu vừa rồi còn nghiêm trọng hơn.

Lăng Vân Tửu đột nhiên đẩy Lâm Hách một từ phía sau, chạy thẳng lên trước:

"Mấy người làm gì, không được làm hại Ân Ân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!