Chương 5: (Vô Đề)

Cái sự thật tồi tệ nhất thoáng lóe qua trong đầu, khiến Doãn Nhã cảm thấy nặng trĩu. Tuy nhiên, khả năng quản lý biểu cảm trên khuôn mặt của cô đã đạt đến đỉnh điểm trong khoảnh khắc đó.

Không thể hoảng! Đại phản diện thời cổ không biết điện thoại là gì. Dù có bị giám sát toàn bộ, tạm thời nàng ấy cũng sẽ không hiểu mình đang xem gì. Mình hoảng hốt mới là có tật trong lòng!

Doãn Nhã lấy lại bình tĩnh, lấy điện thoại từ trong túi ra, quay người đối mặt với Thương Lan Yên.

"Điện thoại di động có rất nhiều tác dụng, ngài muốn hiểu rõ điều gì ạ?" Cô kìm nén sự bối rối trong lòng, mỉm cười, giơ điện thoại lên hỏi một cách thong dong.

Thương Lan Yên khẽ nhíu mày, suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: "Ban đầu, ta cho rằng nó chẳng qua chỉ là vật dùng để chiếu sáng. Không ngờ, nó lại cũng có thể ghi chép chữ."

Lời này khiến Doãn Nhã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa: "Nó thường được nhân tộc dùng làm pháp khí truyền tin, giống như... bồ câu đưa thư vậy."

"Dùng bồ câu đưa thư, thảo nào." Thương Lan Yên không chút nghi ngờ, thậm chí còn lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra.

Doãn Nhã thấy nàng ấy đã tự mình giải thích xong, liền không nói thêm lời nào nữa, cất điện thoại di động, quay trở lại sắp xếp bàn máy tính.

"Đứng lâu mệt lắm, sau này ngài cứ ngồi đây đọc sách đi." Nàng khép chiếc Laptop lại, vừa rút các loại dây cáp vừa giải thích với Thương Lan Yên đang nhìn mình.

Thu dọn xong, Doãn Nhã bưng chiếc Laptop, sải bước đi thẳng vào phòng ngủ, lòng thầm mừng rỡ. Phòng trọ có lớn lắm đâu, may mà tối qua đại phản diện yêu cầu ngủ ở giường dưới, nếu không nàng còn phải đau đầu tìm chỗ mới để gõ chữ nữa chứ!

Tuy nhiên, vừa mới chuyển máy tính lên giường trên, Doãn Nhã đánh giá màn hình vẫn bao phủ quanh mình, lại nghĩ tới một vấn đề.

Pháp thuật giám sát mà đại phản diện để lại thì sao?

Căn cứ vào sự hiểu biết của cô về đại phản diện, yêu tộc này tiếp thu cái mới rất nhanh. Biết đâu hôm nay nàng ấy còn chưa hoàn toàn quen với chữ viết thông thường, ngày mai đã có thể ôm điện thoại đọc tiểu thuyết rồi. Cô không dám gõ chữ dưới sự giám sát của pháp thuật đó, trong lòng còn có suy nghĩ may mắn thì chỉ càng đẩy nhanh tốc độ lật kèo mà thôi.

Khi cắm lại các loại dây cáp cho laptop, Doãn Nhã vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, đồng thời càng nghĩ càng hoang mang. Cô cho rằng mình là một con người yếu đuối bình thường. Đối với vị thần thủ hộ đã quen nhìn chúng sinh, Cô không hề có chút đặc biệt nào, cũng chẳng đáng để đề phòng. À đúng rồi, đại phản diện còn là một kẻ bất lão bất tử, đến cả tác giả như cô đến nay cũng không biết phải đối phó với nàng ấy thế nào.

Đã như vậy, một đại phản diện không có sơ hở nào tại sao phải lãng phí linh lực, cố ý thi pháp giám sát cô?

Nghĩ mãi không ra, cô liền không cách nào thuyết phục Thương Lan Yên rút lại pháp thuật giám sát. Không hiểu rõ nhu cầu giao tiếp của đối phương thì cũng giống như nước đổ đầu vịt, mạch suy nghĩ hoàn toàn không hợp, nói nhiều cũng vô nghĩa.

Cắm xong dây, Doãn Nhã nhét máy tính vào tủ đầu giường, quyết định tạm gác chuyện gõ chữ lại, trước tiên làm quen với đại phản diện rồi tính tiếp. Ít nhất phải làm rõ lý do đại phản diện ở lại Nhân giới không trở về, rốt cuộc có phải là tìm cô, người sáng tác này hay không.

Doãn Nhã vừa bước ra khỏi phòng ngủ, liền thấy Thương Lan Yên đã ngồi trước bàn máy tính. Cuốn từ điển đặt trên bàn vẫn tự động lật với tốc độ đáng sợ, toàn bộ khung cảnh nhìn vừa yên tĩnh lại vừa quỷ dị. Không thể nhìn điện thoại, cũng không thể quấy rầy đại phản diện đọc sách. Trong lúc nhất thời, Doãn Nhã không biết bản thân nên làm gì.

Cô nghĩ nghĩ, dứt khoát đi vào phòng vệ sinh, dự định dọn dẹp bồn tắm lớn. Doãn Nhã khi muốn thư giãn thường thích ngâm mình, cô hay dùng bồn tắm lớn. Bên cạnh bồn tắm cũng để rất nhiều chai lọ lỉnh kỉnh và hộp đựng hoa khô, tinh dầu và các thứ khác.

Nhưng đối với yêu tộc có giác quan bén nhạy mà nói, những thứ mùi quá nồng như vậy sẽ khiến bọn họ khó chịu, bình thường vẫn nên cất vào trong tủ thì hơn.

Dù sao tộc Giao Nhân vốn thích nước, ngay cả Thương Lan Yên cũng không ngoại lệ. Cho dù tu vi cao đến mức có thể ở trên cạn lâu dài, nếu có nước để ngâm mình, đại phản diện vẫn sẽ vô cùng vui vẻ.

Mang theo ý nghĩ này, Doãn Nhã bật đèn lên. Chưa kịp đi đến bên bồn tắm, bước chân cô liền khựng lại. Sáng nay khi rửa mặt cô không bật đèn, trong phòng vệ sinh mờ tối chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng bây giờ thì khác.

Cô nhìn thấy nửa phòng tắm còn đọng lại vệt nước, mấy chai nước tẩy rửa mà cô để dưới đất thì đổ nghiêng ngả. Mà trong bồn tắm không biết từ lúc nào đã có thêm nửa chậu nước, phần lỗ thoát nước ở đáy dường như bị thứ gì đó chặn lại, nếu không thì nước đã không đọng lại được.

Doãn Nhã tưởng là tóc, bèn tiến lại gần, đưa tay sờ thử. Cảm giác trơn nhẵn chạm vào tay khiến cô bất chợt nổi da gà toàn thân.

Đây là cái gì?!!

Cô sợ đến mức một tay túm mạnh cái vật trơn nhẵn đó ra ngoài. Kèm theo tiếng nước chảy, cô mới nhìn rõ hình dáng của vật trong tay..... Giống như một con sứa.

Doãn Nhã một thời gian trước vì lấy tài liệu, đã cố ý xem các video khoa học phổ biến về sứa. Trong đầu cô ngay lập tức hiện lên một loạt cảnh báo "sứa có độc" như những dòng chữ chạy trên màn hình, thậm chí cô còn cảm thấy cái tay vừa bắt sứa đã bị tê cứng.

Nhanh chóng trước khi cả cơ thể bị tê liệt, cô nâng con sứa ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng vệ sinh, cực kỳ không tình nguyện cầu cứu vị hắc thủ đứng sau màn duy nhất: "Thần đại nhân! Sứa chích tôi rồi!!"

Cái tình trạng thảm hại của phòng vệ sinh tuyệt đối là do đại phản diện gây ra! Chiều qua khi cô ngâm mình xong, bồn tắm rõ ràng vẫn bình thường mà!

Ai ngờ cô vừa dứt lời, chỉ cảm thấy tay mình chợt nhẹ bẫng. Cụm sứa kia "phốc" một tiếng hóa thành luồng sáng, bị Thương Lan Yên ở cách đó không xa dùng ngón tay chiêu về, rồi c*m v** lòng bàn tay cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!