Chương 45: (Vô Đề)

"Ngươi quả nhiên là sợ ta sau này lại tự tiện dùng nồi, nên mới tạm thời nghĩ ra cái hình phạt này phải không?"

Thương Lan Yên đột nhiên hỏi. Doãn Nhã giật mình, nhưng cô rất nhanh liền ổn định cảm xúc hoảng loạn, trấn tĩnh hỏi lại: "Nếu không thì sao?"

"Vẽ vời thêm chuyện." Thương Lan Yên lại khẽ cười một tiếng. "Rõ ràng có thể dựa vào việc viết xuống quy tắc để cấm ta, lại nhất định phải dùng cái loại 'trừng phạt' căn bản không có sức ước thúc này. Tiểu tâm tư của ngươi quả thực không nên quá rõ ràng."

"Cái này..." Doãn Nhã lập tức không phản bác được.

Viết quy tắc quả thật là cách trừng phạt tiện lợi và có sức ước thúc nhất, nhưng mà, cô thực sự chỉ muốn dùng canh gừng để cay Thương Lan Yên. Cho đến tận bây giờ, cô vậy mà cũng không hề nghĩ đến phương diện quy tắc cấm đoán. Bị Thương Lan Yên nhắc nhở như vậy, ngay cả Doãn Nhã chính mình cũng bắt đầu hoang mang.

Khi quyết định hình phạt này, cô rốt cuộc đã có tiểu tâm tư gì? Có thực sự chỉ là để trải nghiệm niềm vui khi chi phối cường giả mà không cần quy tắc không?

Cô không khỏi nhìn về phía Thương Lan Yên, người đã nhìn thấu mình. Nhưng lần này, đối phương lại không tiếp tục phân tích, mà bưng chén canh lên, ngửa đầu uống cạn sạch canh gừng trong một hơi.

Doãn Nhã trợn mắt há hốc mồm.

Cái lão yêu tinh này thật sự là con giao nhân vừa rồi chỉ uống một ngụm canh gừng đã sững người sao?

"Ta cũng không thích sự k*ch th*ch đau đớn." Buông bát xuống, Thương Lan Yên nói. "Nhưng nếu là đau đớn vừa phải, ta ngược lại rất vui lòng thử."

Doãn Nhã lấy lại tinh thần, đoán nàng nói hẳn là độ cay mà bản thân có thể chấp nhận, gật gật đầu: "Tôi biết rồi, sau này làm rau trộn hoặc pha nước chấm, tôi sẽ cho ít vị cay đi."

Thương Lan Yên chủ động dời đi chủ đề, cũng không biết là đang tìm lối thoát cho việc mình chịu phạt, hay cố ý câu vị giác của nàng. Xuất phát từ cẩn thận, Doãn Nhã dứt khoát cũng phối hợp tiếp nhận chủ đề mới.

Xem ra, việc "chi phối cường giả" bằng cách đưa ra quy tắc, e rằng tạm thời chỉ có thể trở thành giấc mơ đẹp của cô. Ít nhất ở giai đoạn hiện tại, cô ngay cả việc phản bác Thương Lan Yên cũng khó mà làm được.

Chờ canh gừng nguội đi gần hết, Doãn Nhã cũng bưng bát lên, định uống cạn. Sau đó cô liền bị lượng gừng "chết người" của chính mình cay đến nước mắt giàn giụa, chưa uống được nửa bát, liền vội vàng đi rót nước ấm cho mình.

"Xem ra cô cũng không phải rất giỏi ăn cay đâu." Lúc này đến lượt Thương Lan Yên khoanh hai tay, đứng một bên chế giễu.

"Gừng cay và ớt cay không giống nhau!" Doãn Nhã hít một hơi sửa lại, bỗng nhiên uống mấy ngụm nước vào bụng.

Cô đã đánh giá thấp uy lực của lượng gừng "chết người". Từ việc cân nhắc đến sự an toàn của dạ dày, cô đổ đi một nửa canh gừng thay bằng nước ấm, phần còn lại đang định rửa, một bàn tay bỗng nhiên đưa tới, đón lấy nửa bát canh gừng đó.

"Bỏ qua cái vị cay đau đớn không nói đến, canh này coi như hợp khẩu vị ta." Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cô, Thương Lan Yên bình tĩnh giải thích.

Doãn Nhã không hiểu ý nghĩ của nàng, nhưng đã ngay cả Thương Lan Yên cũng không ngại uống phần canh còn lại của mình, cô cũng không ngăn cản. Uống xong bát canh gừng đã được pha thêm nước, rửa sạch nồi chén, trở về phòng ngủ tiếp tục gõ chữ.

Canh gừng và miếng dán ấm bụng đều đang phát huy tác dụng. Doãn Nhã nằm vào ổ chăn không bao lâu, liền cảm thấy toàn thân nóng hầm hập. Sự khó chịu do đại di mụ (kinh nguyệt) mang lại dường như tạm thời chưa xuất hiện, nhưng cô không dám lơ là. Dù sao đây mới là ngày đầu tiên, đau bụng kinh của cô bình thường bắt đầu phát huy uy lực từ ngày thứ hai, thứ ba..... Tính toán thời gian, vậy mà lại đúng lúc là ngày tựu trường.

Thầm mắng một tiếng xui xẻo trong lòng, Doãn Nhã đeo tai nghe lên, điều chỉnh tư thế nằm. Ai ngờ tay vừa đặt lên bàn phím, ánh mắt liền phát hiện cuối giường có thêm một người.

"Ta cho rằng ngươi sẽ nghỉ ngơi." Thương Lan Yên khoanh chân ngồi thẳng, liếc mắt nhìn máy tính.

"Tôi muốn tranh thủ lúc trạng thái tạm ổn, viết được nhiều một chút thì tốt." Doãn Nhã tháo một bên tai nghe ra, nghiêm túc nói. "Hai ngày sau lượng máu ra là nhiều nhất, hơn nữa ngày mai tôi còn phải đi trường học trình báo, không thể xác định hai ngày này còn có tinh lực để viết hay không."

"Ngươi tạm thời không có việc gì, cũng không cần đi làm, vì sao còn phải vội vàng như thế?" Thương Lan Yên không hiểu.

"Ai biết tương lai và tai nạn, cái nào sẽ đến trước đâu." Doãn Nhã dùng móng tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn phím. "Tôi từng nghe một lời giải thích rằng, nếu một câu chuyện kết thúc, thì bất kể trạng thái của tác giả thế nào, những nhân vật đó sẽ vẫn ở trong thế giới cũ, bằng cách của họ mà tiếp tục cuộc sống."

"Họ có thể sẽ sinh lão bệnh tử, nhưng thế giới sẽ không sụp đổ, và cũng sẽ có thế hệ sau tiếp tục kéo dài câu chuyện của họ."

"Cho nên, ngươi muốn sớm kết thúc câu chuyện này phải không?" Thương Lan Yên hỏi.

"Đúng, tôi muốn hoàn tất nó, càng sớm càng tốt." Doãn Nhã gật đầu. "Nhưng kỳ thực, trước khi biết tương lai của cô, tôi cũng không biết phải viết phần kết cục thế nào. Bởi vì cô là một nhân vật phản diện rất quan trọng, nếu tôi sắp xếp cách cô rời trận quá qua loa, đó cũng là một sự sỉ nhục đối với nhân vật."

Cô nhìn về phía Thương Lan Yên: "Nhưng mà bất kể tôi cố gắng thế nào, sau khi khiến cô mất tích, tôi liền không thể viết cô xuất hiện trở lại. Nhưng nếu như cô ban đầu đã quyết định ngủ say vào thời điểm đó, vậy thì việc cô rời trận là có logic, đồng thời hợp tình hợp lý. Tôi chỉ cần nói rõ ràng phần này, thì tuyến cốt truyện liên quan đến cô coi như đã hoàn tất."

"Vậy bây giờ cô đã có ý tưởng rồi sao?" Thương Lan Yên nhìn về phía màn hình máy tính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!