Túi nhựa được dời đi, khiến Doãn Nhã phải nuốt ngược lại lời phàn nàn suýt bật thốt ra. Cô khẽ hừ một tiếng, theo sau Thương Lan Yên bước lên bậc thang.
Đại phản diện cũng không tệ, nhanh như vậy đã biết cái gì gọi là "chột dạ" và "che giấu" rồi. Bằng không, với tính cách của nàng, việc chủ động giúp người khác xách đồ vật mới đúng là mặt trời mọc ở hướng tây.
Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, khi các nàng trở lại Thụy Diệp, vẫn còn khá nhiều người đi làm đang ra khỏi nhà.
Khi đi ngang qua họ, Doãn Nhã chú ý thấy Thương Lan Yên nhìn đi nhìn lại vài lần. Cô nhẹ giọng giải thích: "Đây đều là những người đi làm, giống như những người chúng ta thấy trên đường, trong tiệm vậy."
"Vì sao họ muộn như vậy mới ra ngoài?" Thương Lan Yên hỏi.
"Cái này phải xem là làm công việc gì." Doãn Nhã nói. "Có những công việc ổn định '9 giờ tới 5 giờ về', tức là 9 giờ sáng đi làm, 5 giờ chiều tan sở. Nhưng cũng có những công việc làm theo ca. Ví dụ như quán cà phê hay cửa hàng trà sữa chẳng hạn, những ngành nghề ăn uống cơ bản mở cửa 24 giờ một ngày. Người đi làm sớm có thể 6, 7 giờ đã phải ra khỏi nhà để chuẩn bị.
Người trực ca đêm có thể phải nửa đêm 12 giờ, thậm chí 1, 2 giờ sáng mới có thể tan sở về nhà."
"Ngươi lại hiểu biết khá nhiều nhỉ." Thương Lan Yên thích thú nhìn về phía cô.
"Đâu có, là Sầm Tưởng thường xuyên đi làm thêm, khi than vãn thì tiện thể nói với tôi những chuyện này thôi." Doãn Nhã ngượng ngùng nói. "Tôi rất sợ giao tiếp xã hội, cho nên từ trước đến nay chưa từng tìm những công việc bán thời gian như vậy."
Đang nói chuyện dở dang, nàng thấy chỗ bảo vệ ngay phía trước, thế là lại bảo Thương Lan Yên chờ bên ngoài, định tự mình đi vào nói chuyện với bảo vệ.
Thương Lan Yên lúc này lại không mấy tình nguyện: "Sao, ngươi sợ họ sẽ làm khó ta à?"
Không, không, không! Tôi sợ họ truy vấn ngọn nguồn!" Doãn Nhã vội vàng lắc đầu. "Họ nhất định sẽ hỏi rốt cuộc tại sao tôi biết camera bị hỏng, tôi sợ cô sẽ nói thẳng là cô đã cắt nguồn điện..."
"Ta không nói gì cũng được." Thương Lan Yên nói xong, mang theo rau quả và giấy tờ, trực tiếp đi về phía phòng bảo vệ.
Doãn Nhã không còn cách nào, chỉ đành bước nhanh đuổi theo nàng.
Hôm nay ở phòng bảo trực chỉ có một chú bảo vệ, người gầy gò và thấp bé, nhưng rất nhiệt tình. Khi Doãn Nhã mới chuyển đến phòng thuê, chú đã giúp cô vài lần về việc điện nước và giữ hộ bưu phẩm. Chú có trí nhớ không tồi, cũng coi như quen mặt cô.
Doãn Nhã đi trước Thương Lan Yên một bước, đẩy cửa phòng bảo vệ, nói với chú đang xem báo: "Chú Tạ sớm ạ."
"Sớm nha, cô bé." Chú Tạ hiền hòa cười cười. "Lần này lại có chuyện gì vậy?"
"Camera giám sát ở hành lang nhà cháu hình như không hoạt động." Doãn Nhã cố gắng nói rõ tình hình nhanh nhất có thể. "Cháu thấy đèn của nó không sáng."
"Ồ, hai hôm trước đã có người đi sửa rồi." Chú Tạ vừa nói, vừa đứng dậy đi về phía màn hình giám sát. "Cháu nhìn thấy nó không sáng là lúc nào?"
Doãn Nhã nói đại khái thời gian.
"Chỗ này nhìn không có vấn đề gì, chắc là sửa xong rồi." Chú Tạ chỉ vào một hình ảnh giám sát trên màn hình.
"Thật ạ, vậy thì tốt quá." Doãn Nhã lập tức hơi xấu hổ.
Cô quả thực là quan tâm quá hóa loạn, rõ ràng mới xem giám sát ở phòng bảo vệ trường học xong, vậy mà lại quên mất camera giám sát không hoạt động bình thường sẽ tắt đèn, phòng bảo an chắc chắn là nơi đầu tiên phát hiện ra điều bất thường.
"Nhưng mà cái camera giám sát ở chỗ các cháu, gần đây đúng là hay bị hỏng thật." Chú Tạ bổ sung một câu.
Doãn Nhã không cần nghĩ cũng biết là ai đang gây rắc rối. Cô hận không thể lập tức tìm một cái hang chui xuống đất, sau khi tạm biệt chú Tạ, cô liền lúng túng nắm lấy cổ tay Thương Lan Yên, khó khăn đi ra ngoài.
Chỉ có một điều khiến cô hơi vui mừng, đó là vừa rồi Thương Lan Yên thực sự đã không nói một lời nào.
Lách qua đám đông đi đến chỗ đất trống, Doãn Nhã mới buông tay ra, ngẩng mặt lên yếu ớt nói: "Sau này cô thật sự buông tha việc theo dõi được không! Dùng ít pháp thuật không cần thiết thôi, đừng lãng phí linh lực không tốt sao?"
"Đây cũng không phải pháp thuật không cần thiết." Thương Lan Yên nhàn nhạt sửa lời cô, hiển nhiên không hề ý thức được lỗi lầm của mình.
"Nhưng nếu không có camera giám sát, chỗ bảo vệnhất định sẽ lắp mới. Nếu có bất kỳ vụ trộm cướp nào xảy ra mà camera lại đúng lúc hỏng, thì sẽ không thể khoanh vùng nghi phạm!" Doãn Nhã giải thích với nàng với tốc độ cực nhanh. "Cô biết không? Cô đang gây phiền phức cho người khác để có tiện lợi cho mình! Không phải ai cũng có thể hiểu lý do cô làm vậy như tôi đâu!"
Sau khi buông thả bản tính, cô sợ thì sợ thật, nhưng đến lúc cần kiên cường thì vẫn kiên cường được, ngay cả giọng nói cũng không tự chủ tăng cao mấy phần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!